Chương 2015: Hóa thù thành bạn 2

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạnh Tinh Hà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nổi. Theo những gì hắn biết về Sở Hưu, Sở Hưu là loại người có thù tất báo, sao lại hứa hẹn như vậy được? “Sở giáo chủ, ngươi nói thật chứ?” Sở Hưu hỏi ngược lại: “Tuy tiếng tăm của Sở Hưu ta trên giang hồ không được tốt, nhưng có bao giờ ngươi thấy ta nói dối không?” Mạnh Tinh Hà thở dài một tiếng, lúc trước hắn cho người điều tra Sở Hưu, tự cho là hiểu rất rõ về Sở Hưu. Kết quả bây giờ hắn mới biết, xưa nay mình chưa bao giờ thật sự hiểu Sở Hưu. Không do dự gì nhiều, Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng Sở giáo chủ, hy vọng Sở giáo chủ đừng làm ta thất vọng.” Diệp Duy Không là chấp niệm của Mạnh Tinh Hà, tuy không thể nói Diệp Duy Không quan trọng hơn tính mạng của hắn, nhưng dù sao đây cũng là bằng hữu duy nhất của hắn năm xưa. Nếu Sở Hưu đồng ý hồi sinh Diệp Duy Không, vậy hai bên cũng có thể hóa thù thành bạn. Đương nhiên quan trọng nhất là Mạnh Tinh Hà cũng không muốn đối địch với Sở Hưu và vị sau lưng y. Sau khi thay đổi thân phận, Mạnh Tinh Hà cũng không che giấu nữa, hắn nói thẳng: “Muốn hội tụ toàn bộ khí vận hạ giới, đầu tiên phải thành lập trận pháp ở ba vị trí trung tâm khí vận dưới hạ giới. Trong quyển sách ta cho Sở giáo chủ cũng có ghi chép tỉ mỉ về trận pháp. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, tuy năng lực trận pháp sư dưới trướng Sở giáo chủ tạm được, nhưng trong mắt ta vẫn là quá yếu, chỉ là tạm được mà thôi. Nếu bảo bọn họ bố trí trận pháp, chắc phải nghiên cứu và thử nghiệm mất một chút thời gian, mấy tháng cũng có thể. Bây giờ ta có thể giúp Sở giáo chủ bố trí trận pháp. Bày trận ở mỗi nơi chỉ cần một ngày là được.” “Vậy làm phiền Mạnh viện trưởng.” Nhưng lúc này Mạnh Tinh Hà lại đột nhiên nói: “Trận pháp ta có thể giúp Sở giáo chủ bố trí, nhưng còn một điểm Sở giáo chủ phải tự giải quyết.” “Cái gì?” “Vị trí.” Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Muốn hấp thu khí vận trong thiên hạ thì nhất định phải bố trí bốn tòa trận pháp. Đông Tề, Bắc Yên, Tây Sở, trung tâm của ba nơi này, còn có vùng đất trung tâm của đại trận khí vận. Ở Bắc Yên và Tây Sở không thành vấn đề, có vấn đề là ở Đông Tề. Sau khi ta thăm dò, rất tình cờ nơi trung tâm của khí vận Đông Tề lại là trong Thiên La Bảo Tự. Cho nên muốn bày trận nhất định phải bố trí trong Thiên La Bảo Tự, mà trận pháp này khởi động sẽ tạo ra lực lượng, ảnh hưởng nhất định tới xung quanh. Làm sao đối phó với Thiên La Bảo Tự thì phải dựa vào Sở giáo chủ.” Sở Hưu nhíu mày: “Thiên La Bảo Tự? Cũng tốt, đúng là nên xử lý chuyện Thiên La Bảo Tự một chút. Mạnh viện trưởng, vậy làm phiền ngươi theo ta tới Thiên La Bảo Tự một chuyến.” Mạnh Tinh Hà gật nhẹ đầu, dù sao hắn cũng đã đáp ứng điều kiện của Sở Hưu, Sở Hưu nói thế nào thì hắn làm theo là được. Nhưng Mạnh Tinh Hà còn lấy làm lạ, hắn tưởng Sở Hưu định làm như Phạm Giáo, giải quyết triệt để Thiên La Bảo Tự, ai ngờ Sở Hưu chỉ dẫn hắn tới Thiên La Bảo Tự, không có vẻ gì là muốn động thủ. Hơn nữa điểm kỳ lạ hơn là Sở Hưu trực tiếp hành động một mình, không cần bàn luận với vị cường giả năm trăm năm. Chẳng phải y là truyền nhân của vị kia à, sao hắn cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người này thật kỳ quái? Trong Thiên La Bảo Tự, khi đám người Thế Tôn biết Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà đến, cho dù là Thế Tôn chưa từng thể hiện vui buồn cũng lộ vẻ nghi hoặc. Thời khắc này, bất cứ ai trong hai người kia cũng không nên tới Thiên La Bảo Tự mới đúng. Kết quả bây giờ bọn họ còn tới cùng nhau. Chuyện này khiến Thế Tôn cảm thấy rất khó hiểu, hắn không cách nào đoán được suy nghĩ của hai vị này. Trong đại điện của Thiên La Bảo Tự, Mạnh Tinh Hà hỏi Sở Hưu: “Sở giáo chủ, nghe nói sau này ngươi và Thiên La Bảo Tự đã trở mặt? Vì chuyện của võ giả hạ giới lúc trước?” Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình. Rất nhiều lúc, nhiều chuyện ngươi không thể tự quyết định được. Có lẽ tới bây giờ rất nhiều người cho rằng Sở Hưu ta bá đạo hiếu sát, nhưng lại không biết phần lớn tranh chấp diễn ra trên người ta đều là do vấn đề về lập trường. Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ. Sau khi Độc Cô Duy Ngã tới Đại La Thiên, Côn Luân Ma Giáo bị tiêu diệt, nhưng võ lâm hạ giới lại vì vậy mà hoảng sợ. Chính vì hoảng sợ nên bọn họ muốn tiêu diệt triệt để giới Ma đạo, cho nên mới gây ra Chính Ma đối lập. Một số thời khắc, rốt cuộc ngươi là chính hay là ma không ở chỗ ngươi là chuyện gì mà là ngươi gia nhập tông môn nào, lựa chọn công pháp ra sao. Trong hoàn cảnh này, ta và Phật môn hạ giới chỉ có thể đứng đối lập. Tương tự Thiên La Bảo Tự hạ giới, đương nhiên bọn họ cũng phải lựa chọn đệ tử hạ giới, cường hóa bản thân. Tuy chúng ta từng là đồng minh, nhưng trong chuyện thế này Thiên La Bảo Tự tự biết nên lựa chọn đứng về phía ai.” Trong lúc đang nói, một âm thanh vang dội truyền tới. “Sở giáo chủ nói vậy sai rồi. Thiên La Bảo Tự không lựa chọn giữa Sở giáo chủ và Phật môn hạ giới mà là Thiên La Bảo Tự ta vốn có chung nguồn gốc với Phật môn hạ giới. Nếu đã là người một nhà, làm sao lại có chuyện lựa chọn?” Thế Tôn từ hành lang phía trong đi ra, cho dù là trong Thiên La Bảo Tự, vẫn đội nón lá che khuất nửa gương mặt. Sở Hưu chăm chú quan sát Thế Tôn, đây là lần đầu tiên y gặp riêng Thế Tôn. Trên đường tới Thiên La Bảo Tự, Sở Hưu đã hỏi Mạnh Tinh Hà, rốt cuộc Thế Tôn là người ra sao. Mạnh Tinh Hà trả lời, Thế Tôn là người rất trầm ổn, thậm chí còn trầm ổn hơn Đạo Tôn. Nhìn lại những chí cường giả cửu trọng thiên ở Đại La Thiên, Đạo Tôn khi còn trẻ đã thể hiện phong thái, làm việc cẩn thận phóng khoáng, ngay từ khi còn trẻ đã là người thừa kế Đạo Tôn đời kế tiếp. Thậm chí trong Tam Thanh Điện không tìm được ai có thể cạnh tranh với Đạo Tôn. Còn giáo chủ Phạm Giáo năm xưa cũng là đối tượng được bồi dưỡng tỉ mỉ của Phạm Giáo, vốn dĩ chưa từng làm đệ tử phổ thông, vừa bắt đầu đã là cung chủ thần cung, tiếp đó là điện chủ Brahma Điện, cuối cùng là giáo chủ. Mạnh Tinh Hà càng không phải nói, có thể được Cổ Tôn coi là truyền nhân, có ai là kẻ tầm thường? Chỉ có Thế Tôn là đi tầng chót đi lên. Nghe nói ngày xưa khi còn trẻ Thế Tôn không có thiên phú xuất sắc, thậm chí còn làm tăng nhân nhóm bếp trong Thiên La Bảo Tự nhiều năm, sau này mới có cơ hội đi vào các viện tu thành. Khi đó Thế Tôn vẫn không có danh tiếng gì, thậm chí tới trung niên mà chưa còn trở thành thủ tọa của các viện. Trong thời điểm này, Thế Tôn đã tạm thời rời khỏi Thiên La Bảo Tự, phong ấn tu vi, du lịch Tây Vực, của thậm chí đi khắp Nam Vực, Bắc Vực, Đông Vực, kể cả các bộ lạc man tộc hắn cũng tới. Chuyến đi này mất một trăm năm, tới khi Thế Tôn trở về Thiên La Bảo Tự, gặp đúng lúc Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo đang giao chiến. Thế Tôn mặc tăng y rách rưới, dáng vẻ như ăn mày, lập tức ra tay. Chỉ sau ba chiêu hắn đã giết chết điện chủ Shiva Điện của Phạm Giáo thế hệ đó, vang danh thiên hạ.