Chương 2027: Liên thủ phá giới 2

Sở Hưu đã truyền lực lượng bản nguyên âm dương trong nguyên thần vào người Phương Thất Thiếu. Lúc này Phương Thất Thiếu cũng bộc phát toàn bộ lực lượng của mình, vung thanh kiếm gãy chém về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, kiếm ý bộc phát thậm chí ngưng tụ thành thực thể. Đó là từng hình ảnh kiếm khách mơ hồ, không phải Phương Thất Thiếu mà là những thủy tổ kiếm đạo trong Vạn Kiếm Tuyệt Vực năm xưa. Bọn họ lưu lại hình ảnh, cuối cùng được kiếm ý chí cường của Phương Thất Thiếu dẫn dắt, huyễn hóa ra. Hai bên va chạm kiếm khí vô biên lan tỏa trong Vong Ngã Kiếm Giới này, trước mắt Sở Hưu chỉ còn một khoảng kiếm khí trắng xóa đan xen tương dung. Không biết bao lâu sau, rốt cuộc kiếm khí cũng tiêu tan, Cố Khuynh Thành đứng yên tại chỗ, quanh người phủ kín vết rạn. Nhưng lúc này Sở Hưu lại phát hiện, Cố Khuynh Thành đã có đôi chút biến hóa. Trước đó ánh mắt hắn chỉ có vẻ hờ hững, rõ ràng là một con rối không có thần trí. Còn bây giờ ánh mắt hắn tỉnh táo như làn nước, thậm chí còn nở nụ cười thản nhiên. Sở Hưu vừa định lên tiếng hỏi đối phương rốt cuộc tình hình Hoàng Tuyền Thiên hiện tại ra sao, lúc này Mệnh Hồn sẽ ra khỏi Hoàng Tuyền Thiên. Nhưng Cố Khuynh Thành lại không buồn để ý tới Sở Hưu, chỉ nhìn Phương Thất Thiếu, gương mặt nở nụ cười, giọng nói ôn hòa: “Ngươi rất giỏi, rất giỏi. Trong giới kiếm đạo có thể có hậu bối như ngươi là chuyện rất may mắn. Chỉ cần ngươi kiên trì với kiếm đạo của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ đạt tới đỉnh phong. Nhưng tương tự, hy vọng sau khi đạt tới đỉnh phong, ngươi vẫn không quên, cũng không vứt bỏ kiếm đạo mà ngươi theo đuổi.” Phương Thất Thiếu kích động gật nhẹ đầu. Tuy trước đó bọn họ là kẻ địch, nhưng Phương Thất Thiếu cũng biết đó vốn không phải Cố Khuynh Thành, chỉ là một con rối có thực lực hùng mạnh của Cố Khuynh Thành mà thôi. Còn bây giờ trước mặt hắn mới thật là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành, Nhất Kiếm Khuynh Thành. Đối với bất cứ kiếm khách nào năm trăm năm sau, bọn họ gặp Cố Khuynh Thành cũng như gặp được thần tượng, cực kỳ kích động. Phương Thất Thiếu cũng không phải ngoại lệ, thậm chí không có tâm tư cười đùa cợt nhả. Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhìn sang phía Sở Hưu, khẽ lắc đầu: “Ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, hắn cũng không phải...” Còn chưa nói hết lời, toàn bộ Vong Ngã Kiếm Giới lập tức vỡ vụn, thân thể nguyên thần của Cố Khuynh Thành cũng theo đó tiêu tán, tan vào hư không. Sở Hưu: ". . ." Bây giờ tâm trạng Sở Hưu rất phức tạp, y chỉ muốn mắng chửi nhưng cũng chẳng có cách nào. Lại là nửa câu! Khi xưa, thiên sư đời trước cu để lại nửa câu. Như vậy thì cũng thôi, dù sao thiên sư đời trước không khống chế được bản thân. Còn vị này rõ ràng là hoàn toàn khôi phục thần trí, chỉ cần hắn không khen Phương Thất Thiếu là hoàn toàn có thể nói hết câu. Kết quả trong mắt vị Kiếm Thánh năm trăm năm trước này, vị kiếm khách hậu bối Phương Thất Thiếu còn quan trọng hơn cả Sở Hưu, quan trọng hơn cả tình hình hiện tại. Lúc này Phương Thất Thiếu vẫn rất hưng phấn nói với Sở Hưu: “Nghe thấy chưa, sống chung thời đại với đám biến thái như ngươi và Lã huynh là chuyện rất áp lực. Lão chưởng ôn thường xuyên lôi các ngươi ra trách mắng ta, hắn không thể so sánh ta với người bình thường được à? Còn vừa rồi ngươi có nghe Kiếm Thánh nói gì không? Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành khen ta! Đây là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành đấy! Chết rồi, sao vừa rồi không dùng Lưu Ảnh Thạch lưu lại đoạn ấy? Đúng rồi, bây giờ chúng ta là thân thể nguyên thần, không dùng được Lưu Ảnh Thạch.” Nhìn Phương Thất Thiếu hưng phấn tới mức nói không nên lời, Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi có thể nhớ chuyện này cả đời, mấy câu của Cố Khuynh Thành là ‘đắt giá’ lắm đấy.” Vong Ngã Kiếm Giới tiêu tán, nguyên thần của Sở Hưu và Phương Thất Thiếu cũng trở về thân thể. Chứng kiến Sở Hưu và Phương Thất Thiếu bình an vô sự, mọi người cũng thở phào một tiếng. Sở Hưu nhìn xung quanh, đám yêu ma quỷ quái của Hoàng Tuyền Thiên đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Y nhìn Thiên Hồn hỏi: “Đã giải quyết xong rồi?” Thiên Hồn gật đầu nói: “Ngươi cũng thấy đấy, giải quyết xong rồi.” Nhưng Sở Hưu lại cảm thấy không đúng. Không phải cảm giác không thích hợp, có nguy hiểm, mà y cảm thấy quá dễ dàng. Trận chiến này ngoài lúc cuối Tứ Đại Ma Tôn liên thủ bố trí sát cục nhắm vào mình, mọi chuyện còn lại được giải quyết dễ như trở bàn tay. Nhưng vấn đề ở chỗ đối phương là Mệnh Hồn, là Mệnh Hồn của Độc Cô Duy Ngã, sao lại bố trí đơn giản như vậy được? Không đợi Sở Hưu nghĩ ra điều gì, Đạo Tôn vội vàng nói: “Chư vị, đám cường giả và yêu ma quỷ quái của Hoàng Tuyền Thiên đã bị chúng ta giết chết. Đừng chậm trễ nữa, mau tới phong ấn lối vào Hoàng Tuyền Thiên đi.” Nghe Đạo Tôn nói vậy, Sở Hưu tạm thời buông bỏ nghi ngờ của mình, theo những cường giả Võ Tiên tới Nam Hải, chuẩn bị phong ấn con đường nối hai thế giới. Khi bọn họ tới khu vực Nam Hải, quả nhiên ở đó không có yêu ma quỷ quái của Hoàng Tuyền Thiêb, chỉ có từng tòa cung điện bằng xương trắng. Chuyện phong ấn đường nối hai thế giới cần bày trận giải quyết. Ở đây chỉ có Đạo Tôn và Mạnh Tinh Hà là có thể nhúng tay vào. Nhưng sau khi nhìn con đường nối hai thế giới, sắc mặt hai người càng ngày càng nghiêm nghị. “Sao nào, lối đi này có vấn đề gì à?” Sở Hưu hỏi. Đạo Tôn khẽ lắc đầu nói: “Lối đi không có vấn đề gì, vấn đề là chúng ta. Với thực lực của ta căn bản là không thể đóng được con đường này.” Sở Hưu nghe vậy lập tức cau mày: “Vì sao? Ngày trước các ngươi có thể bố trí đại trận ngăn cách Đại La Thiên và hạ giới, vì sao bây giờ lại không đóng được con đường này?” Mạnh Tinh Hà cười khổ giải thích: “Không giống, Đại La Thiên và hạ giới tuy nguyên khí khác biệt nhưng quy tắc của thế giới lại giống hệt nhau, cho nên trận đạo của chúng ta có thể sử dụng ở cả Đại La Thiên và hạ giới. Nhưng Hoàng Tuyền Thiên lại khác, hệ thống lực lượng và quy tắc trong đó khác hẳn hạ giới và Đại La Thiên, chúng ta không cách nào hiểu được. Cho dù cho chúng ta thời gian tìm hiểu lực lượng của Hoàng Tuyền Thiên cũng không được. Với lực lượng của chúng ta hiện giờ, không thể phong tỏa hoàn toàn con đường này, chỉ có thể làm như lúc chúng ta đi vào Đại La Thiên, bố trí một đại trận ở cả hai bên, ngăn cách hai nơi. Biện pháp này chỉ là tạm thời, cho nên phải có người chủ động bảo hộ trận pháp, cũng như Thiên Môn ở hạ giới. Cho nên điều này cũng mang ý nghĩa, có người sẽ vĩnh viễn ở lại trong Hoàng Tuyền Thiên để bảo hộ trận pháp, hơn nữa còn là rất nhiều người, ít nhất cũng phải cam đoan truyền thừa nhiều đời mới được. Nhưng vấn đề là có ai đồng ý làm vậy không? Có lẽ sau một thời gian bọn họ sẽ bị đồng hóa thành người của Hoàng Tuyền Thiên. Cánh cửa này mở ra thì đơn giản, nhưng muốn đóng lại thì không dễ dàng gì.” Sắc mặt mọi người ở đây trầm xuống, Mạnh Tinh Hà đang nói đúng sự thật. Nếu thành lập một tông môn như Thiên Môn ở Hoàng Tuyền Thiên, vậy ai chịu đi? Rốt cuộc trước đây Hoàng Tuyền Thiên ra sao, cứ nhìn đám yêu ma quỷ quái là biết, đó vốn không phải nơi cho người ở.