Chương 2028: Nguy cơ của Đại La Thiên

Cho dù có người đứng trước đại kiếp nạn, lòng mang đại nghĩa, chủ động tới Hoàng Tuyền Thiên trấn giữ. Nhưng trăm năm sau, ngàn năm sau, những người đời đầu đã chết, đời sau sẽ ra sao? Thiên Môn chính là ví dụ điển hình. Võ giả Thiên Môn đời đầu ôm quyết tâm tử chiến thủ hộ dưới hạ giới, nhưng môn chủ Thiên Môn các đời sau hầu như không liên quan gì tới môn chủ Thiên Môn đời đầu, mục đích của đôi bên đã hoàn toàn khác biệt. Thiên Môn ở hạ giới còn có biến hóa như vậy, nói chi Hoàng Tuyền Thiên. Đúng lúc này, mọi người đột nhiên cảm thấy trên mặt biển có gợn sóng khác thường, đường như có thứ gì rất lớn đang lao về phía đám người. Mọi người vô thức nhìn về phía lực lượng đang lao tới, kết quả ai nấy hít một hơi lạnh. Chỉ thấy phía xa trên mặt biển, một ngọn núi khổng lồ cao tới ngàn trượng không ngờ lại nổi lên lơ lửng, bay về phía bọn họ. Nhưng khi tới gần mọi người mới phát hiện, ngọn núi cao ngàn trượng này không phải lơ lửng trên mặt biển mà có một người giơ một tay kéo ngọn núi đi về phía bọn họ. Nhưng ngọn núi này quá nặng, cho nên người kia phải đi vượt qua biển, mỗi bước đi đều khiến mặt biển dấy lên gợn sóng cao vạn trượng. Kẻ nâng núi đi tới chính là Chung Thần Tú đã lâu không gặp.” Ánh mắt đám người Đạo Tôn đều lóe lên vẻ nghiêm nghị. Trước đó Chung Thần Tú từng ra tay một lần, bọn họ vốn tưởng Chung Thần Tú đã rất mạnh, bây giờ mới biết đó còn chưa phải thực lực chân chính của Chung Thần Tú. Một ngọn núi cao như vậy, nếu đám người Đạo Tôn ra tay toàn lực, hoàn toàn có thể phá nát nó. Nhưng muốn làm như hắn, nâng nó lên, vậy phải phân bổ lực lượng toàn thân ngươi thật đồng đều, cần lực lượng nội tình cực kỳ hùng hồn và khả năng khống chế cường đại. Nếu không ngươi nâng ngọn núi như vậy, khả năng lớn nhất là chọc thủng một lỗ lớn trong ngọn núi. Sự chú ý của Sở Hưu không đặt ở điều này mà ở ngọn núi. Lực lượng của ngọn núi kia khá kỳ quái, có một màu trắng xám tịch mịch, trong đó không có bất cứ thực vật hay sinh linh nào. Khí tức của nó khiến Sở Hưu có cảm giác rất kỳ quái, đó là ngọn núi này không tồn tại ở thế giới này. Khi Chung Thần Tú tới gần, nhìn mọi người ở đấy, hắn lạnh nhạt nói: “Xin nhường đường một chút.” Đạo Tôn cẩn thận hỏi: “Xin hỏi ngài muốn làm gì?” Chung Thần Tú liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Các ngươi tạo ra đường nối hai thế giới, phá hỏng nhân quả hạ giới. Ta không cách nào phong ấn, buộc phải kéo ngọn núi này tới trấn áp.” Sắc mặt đám người Đạo Tôn có vẻ mất tự nhiên, đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng Hoàng Tuyền Thiên xuất hiện là trách nhiệm của mình. Mọi người tránh sang một bên, chỉ thấy Chung Thần Tú nâng ngọn núi khổng lồ này tới chỗ lỗi đi, đập xuống. Toàn bộ chỗ cung điện bằng xương trắng bị ngọn núi giáng xuống làm vỡ vụn, con đường nối hai thế giới cũng bị ngọn núi che khuất. Giữa mi tâm Chung Thần Tú mở ra con mắt thứ ba, ánh sáng hỗn độn bao phủ triệt để ngọn núi, như đang luyện hóa nó. Tới cuối cùng, trên ngọn núi kia đã có một luồng khí tức sương mù mông lung bao phủ, cứ như một hòn đảo hoang dựng đứng trên mặt biển vô tận. Lúc này mọi người đã không cảm nhận được khí tức của Hoàng Tuyền Thiên. Thấy vậy, đám người Đạo Tôn thở phào một tiếng. Con đường tới Hoàng Tuyền Thiên đã bị phong tỏa, bọn họ cũng không cần lo lắng đề phòng nữa. So với đại kiếp nạn vạn năm trước, lần này bọn họ thoải mái hơn nhiều. Nhưng ngay lúc này, trên mặt biển xa xa lại có mười mấy người lướt sóng đi tới, không phải cảnh giới Võ Tiên nhưng thực lực đều không tệ. Trong số những người đó, dẫn đầu lại là Lục Tam Kim, những người khác cũng là của Hoàng Thiên Các. Chuyện này khiến Sở Hưu sửng sốt. Trận chiến này Lục Tam Kim không định tham gia, Xung Thu Thủy cố ý không cho hắn tham gia. Ai cũng biết trận chiến này rất nguy hiểm, vạn nhất có gì bất trắc, Lục Tam Kim có thể lưu lại một mầm mống cho Hoàng Thiên Các. Cho nên Lục Tam Kim không những không tham gia, hắn còn ở lại Đại La Thiên. Bây giờ hắn xuất hiện ở đây là có ý gì? Xung Thu Thủy đứng ra hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Bên phía Hoàng Thiên Các xảy ra chuyện gì à?” Lục Tam Kim lo lắng nói: “Không phải Hoàng Thiên Các gặp chuyện mà là toàn bộ Đại La Thiên đều gặp chuyện! Ngay khi các ngươi ra tay, bên phía Đại La Thiên xuất hiện vài vết nứt không gian, đều có cường giả Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm, tuy không có cường giả cửu trọng thiên, nhưng lại có vài kẻ tương đương với bát trọng thiên! Cao thủ Đại La Thiên đều đã rút lui, chỉ có lãnh tụ Cổ Tôn thế hệ trước là Nguyên Thần Tôn lão nhân gia cùng với hai vị Cổ Tôn khác không đồng ý hạ giới, chỉ muốn canh giữ Đại La Thiên, bọn họ ở lại. Nhưng Nguyên Thần Tôn lão nhân gia tuổi tác đã cao tới mức không thể chiến đấu được, không lâu trước sinh cơ đã bắt đầu tiêu tán. Khi đó lão nhân gia bị ba cường giả bát trọng thiên của Hoàng Tuyền Thiên bao vây, liều mạng giết được một kẻ, sau đó vẫn lạc. Hai Cổ Tôn khác chỉ có tu vi tam trọng thiên, cũng bị sát hại thê thảm. Bây giờ trong Đại La Thiên chỉ còn một Võ Tiên là cung chủ Thiên Ma Cung Tà Khâu Lương, dựa vào địa lợi của Thiên Ma Cung, bọn họ vẫn chống cự được, nhưng tình hình không mấy lạc quan. Khi ta đi tuy hắn còn chưa có vấn đề gì, nhưng hiển nhiên đã lành ít dữ nhiều!” Nghe Lục Tam Kim nói vậy, mọi người ở đây đều biến sắc. Tuy hiện giờ võ giả Đại La Thiên đều đã hạ giới, nhưng Đại La Thiên mới là căn cơ của bọn họ. Bọn họ tốn bao công sức chống cự Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm là vì bọn họ biết đạo lý môi hở răng lạnh. Nếu trơ mắt nhìn Hoàng Tuyền Thiên chiếm lĩnh hạ giới, vậy tiếp theo sẽ tới phiên Đại La Thiên. Cho nên bọn họ mới dốc hết sức ngăn cản triệt để Hoàng Tuyền Thiên dưới hạ giới. Không ngờ Hoàng Tuyền Thiên lại chơi trò giương đông kích tây, thu hút sự chú ý của bọn họ về hạ giới, còn dồn lực lượng khác xuất hiện ở Đại La Thiên! Nhưng chuyện khiến đám người Đại La Thiên khó hiểu là lối đi tới Hoàng Tuyền Thiên ở hạ giới là bọn họ tình cờ mở được, vậy lối đi Hoàng Tuyền Thiên ở Đại La Thiên mở ra như thế nào? Sở Hưu thở dài một tiếng, điều y lo lắng lúc trước đã biến thành sự thật. Biết chuyện ở Đại La Thiên, cuối cùng Sở Hưu cũng hiểu vì sao lúc đó y cảm thấy không đúng. Vì lần này bọn họ chiến thắng quá dễ dàng, Hoàng Tuyền Thiên không thể chỉ có chút lực lượng như vậy được, hay nên nói là Mệnh Hồn sẽ không bố trí qua loa như vậy được. Ánh mắt đám người Sở Hưu đều tập trung vào Tứ Đại Ma Tôn, tập trung vào Kiếm Thánh Kiếm Hoàng. Nhưng năm trăm năm, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp trên giang hồ, cường giả như mây, tuy kém mấy vị tài hoa kinh thế, nhưng cũng không đến mức quá yếu. Võ đạo như chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn năm trăm năm, chưởng môn của Kiếm Vương Thành năm trăm năm. Thậm chí còn có các ma sứ và đường chủ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng hôm nay những người đó đều không thấy bóng dáng. Có lẽ mục tiêu thật sự của Mệnh Hồn chưa bao giờ là hạ giới, mà là Đại La Thiên!