Chương 159: Con rể tới nhà (2)

Đưa mắt nhìn xe của Minh Nguyệt Tâm đi xa, Diệp Phi giơ tay bắt một chiếc xe taxi, sau khi đi lên cũng không kêu xe đến nhà của Diệp Lăng Thiên, mà là kêu lái xe đi đến một chỗ gọi là quảng trường Thời Không cách đó không xa, hiện tại gia chủ đời trước của Diệp gia qua đời, chuyện tình Diệp Phi hắn lên nắm quyền cũng không phải là chuyện gì bí mật, ở dưới sự tuyên truyền của truyền thông khắp nơi, ngay cả người dân bình thường cũng đều biết tin tức này, hơn nữa trải qua truyền thông khuếch đại, thu thập hết tin tức về ác ma Diệp Vũ trong lòng người dân Vọng Hải kia, không thể nghi ngờ hiện tại hắn thật sự giống như một vị anh hùng y hệt siêu nhân vậy, nếu như hắn nói ra là muốn tới ngôi nhà nhỏ kia của Diệp gia, chỉ sợ lái xe có thể lập tức đoán được thân phận của hắn, hắn cũng không muốn để cho người ta dùng ánh mắt giống như trông thấy quái vật nhìn mình. Chính là tuy rằng hắn chỉ nói ra một địa điểm kề cận, cũng đã để cho người lái xe trung niên kia kinh ngạc, sau đó sững sờ nhìn qua hắn. Diệp Phi sờ lên mặt của mình, cười nói: - Đại thúc, làm sao vậy? Trên mặt ta có hoa sao? Lái xe ý thức được mình có chút thất thố rồi, xấu hổ cười nói: - Thực xin lỗi ah, tiểu huynh đệ, ta có chút thất thần rồi, đúng rồi, ngươi muốn tới quảng trường Thời Không, ngươi sống ở chỗ đó sao? - Đúng vậy, ta ở ngay gần đó. Diệp Phi hồi đáp, hiện tại hắn đang ở trong nhà của Diệp Lăng Thiên, như vậy cũng không tính là nói dối rồi. Lái xe kia đột nhiên kích động lên, nhìn qua Diệp Phi hỏi nói: - Vậy ngươi có biết Diệp Phi không? - Không biết. Diệp Phi lắc đầu nói. Lái xe kia liền lộ ra vẻ thất vọng, khởi động xe, cũng không hề tiếp tục nói chuyện với Diệp Phi rồi. Chỉ là Diệp Phi lại muốn hiểu rõ một chút về cách nhìn của người dân bình thường đối với chính mình và Diệp gia từ trong miệng của hắn, vì vậy nói tiếp: - Đại thúc, ngươi hỏi Diệp Phi là có chuyện gì sao? - Không phải không phải, ta chỉ muốn hiểu rõ hắn một chút. Lái xe kia vừa lái xe vừa lắc đầu đáp, trên mặt lại lộ vẻ mặt mày hớn hở, tiếp tục nói: - Nghe nói tuổi của hắn mới lớn như ngươi, vậy mà dĩ nhiên lại có thể diệt trừ tên Diệp Vũ kia, có thể thấy được hắn lợi hại cỡ nào rồi, thật hy vọng Diệp gia ở dưới sự dẫn dắt của hắn có thể trở nên giống như trước đây, như vậy những người dân thường chúng ta cũng có thể an tâm sinh hoạt rồi. Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi mừng thầm, xem ra danh vọng của Diệp gia trong lòng người dân thật đúng là không tệ, Diệp Vũ làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng không tới mức khiến cho người ta thất vọng triệt để đối với Diệp gia, xem ra sau này mình cũng nên chú ý phương diện này nhiều một chút, bất kể là lúc nào, dân tâm đều là rất quan trọng đấy, điểm này không riêng gì thời điểm chiến tranh mới hữu dụng, tại thời kỳ hòa bình cũng là không thể bỏ qua, đáng tiếc những người đã ngồi vào vị trí cao nhất kia lại xem nhẹ điều này. - Hắn thật sự lớn cỡ như ta sao? Diệp Phi nghĩ đến chuyện của mình, thuận miệng qua loa với lái xe một câu. Lái xe kia vội vàng gật đầu nói: - Đúng vậy a, nói không chừng còn nhỏ hơn ngươi một chút đâu, nghe nói hắn mới mười sáu tuổi, hắc hắc, nghĩ tới thời điểm mười sáu tuổi ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa a, thật hy vọng có thể tận mắt trông thấy hắn ah. Diệp Phi cười thầm trong lòng, không nghĩ tới vị đại thúc lái xe này cũng đã đến tuổi trung niên, lại vẫn có một khỏa truy tinh tâm( trái tim truy cầu ngôi sao_theo đuổi người nổi tiếng ), trong miệng cũng phụ họa nói: - Đúng vậy a, ta cũng mười sáu tuổi, bình thường cũng chỉ là biết chơi, xem ra sau này cũng phải cố gắng thật nhiều. Nghe được Diệp Phi nói như vậy, lái xe tựa hồ là tìm được tri âm, lập tức hàn huyên thao thao bất tuyệt cùng Diệp Phi . Vọng Hải là thành thị lớn nhất nam bộ, từ nam khu đi đến trung tâm thành phố tự nhiên là một quãng đường rất dài, Diệp Phi vốn tưởng rằng một đoạn đường này sẽ rất nhàm chán đâu, không nghĩ tài nói chuyện của vị đại thúc lái xe này lại là thập phần không tồi, trong thời gian hơn bốn mươi phút, hắn một chút cũng không dừng lại, cùng Diệp Phi trò chuyện đủ thứ thiên nam địa bắc, cũng để cho Diệp Phi biết được không ít chuyện trong cuộc sống của người dân bình thường. Thời điểm xuống xe, lái xe kia nói cái gì cũng không chịu thu tiền của Diệp Phi, nói tới lời cuối cùng cũng có chút nổi nóng rồi, mà Diệp Phi chưa bao giờ chiếm qua một chút tiện nghi của người khác, cũng phải rơi vào đường cùng cũng có thể phá lệ một lần. Sau khi xác định vị đại thúc lái xe nhiệt tình kia cũng đã rời đi được không thấy bóng dáng, Diệp Phi mới từ trong sân rộng của quảng trường đi ra, đi về hướng tiểu viện của Diệp gia. Tuy rằng hiện tại tất cả báo chí tạp chí thậm chí đặt mục tiêu thứ nhất là đem dáng tướng mạo của Diệp Phi công bố trước công chúng, nhưng nơi này của Diệp gia lại là rất an toàn đấy, coi như là phóng viên cực kỳ can đảm cũng không dám chạy đến đây chụp ảnh, cũng không phải sợ sau đó Diệp gia sẽ trả thù, mà là xuất phát từ một loại tôn trọng đối với Diệp gia, không muốn quấy rầy người của Diệp gia sinh hoạt, cho nên Diệp Phi cũng không lo lắng sẽ bị người chụp ảnh ở đây. - Ngươi chạy đi đâu vậy? Hiện giờ mới chịu về, cũng không nhìn một chút xem mấy giờ rồi, hôm nay nếu như lại chậm nữa, xem Linh Linh thu thập ngươi như thế nào! Vừa vào cửa, Diệp Vân Khinh đã chuẩn bị tốt từ buổi sáng nhưng vẫn chờ Diệp Phi tới bây giờ, liền lập tức hướng hắn khai hỏa. Diệp Phi cười khổ nói: - Đây không phải có một số việc khiến cho chậm trễ ư, lúc này chúng ta xuất phát a! Trong nội tâm lại có chút cao hứng, từ cùng mình có quan hệ thân mật nhất đến nay, Diệp Vân Khinh vẫn luôn cực kỳ nhu thuận đối với chính mình, cũng đã lâu không lộ ra một mặt giương nanh múa vuốt này rồi, hiện tại bỗng biểu hiện ra, lại để cho hắn có được cảm giác rất là thân thiết, phảng phất như trở lại trước kia, đồng thời hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ Diệp Vân Khinh biểu hiện như vậy, hẳn là để cho Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh xem đấy, hiện tại nàng còn không dám ở trước mặt người nha công khai quan hệ cùng Diệp Phi, bởi vậy sợ các nàng sẽ từ biểu hiện trước sau không đồng nhất của nàng nhìn ra được điều gì đó. Diệp Tĩnh từ chỗ Diệp Vân Khinh cũng biết được hôm nay bọn họ muốn tới nhà Lâm Linh chơi, trong nội tâm cũng rất muốn đi, vì vậy giữ chặt cánh tay Diệp Phi nói: - Ca ca, ngươi cũng mang ta đi được không? Diệp Tĩnh và Lâm Linh cũng là tương đối quen thuộc đấy, hơn nữa nàng vừa mới mất đi phụ thân, hiện tại càng làm cho người ta thương tiếc, Diệp Phi đương nhiên cũng không muốn cự tuyệt nàng, tuy nhiên vẫn hướng về phía Hứa Thư Vân đang ngồi ở một bên nhìn lại. Hứa Thư Vân khẽ cười nói: - Các ngươi đi đi, buổi tối không được thức quá muộn, ngày mai nhất định phải trở về trước khi trời tối, hôm sau còn phải đến trường đấy. Trải qua mấy ngày nay đều được mọi người an ủi, nàng cũng đã không còn thương tâm giống như thời điểm ban đầu rồi, cũng đã khôi phục vẻ ôn nhu trang nhã thường ngày. - Hiểu rõ! Diệp Phi khẽ gật đầu đối với Hứa Thư vân, mang theo hai thiếu nữ xuất phát, bởi vì đến bây giờ Liễu Phượng Nghi cũng không đồng ý cho Diệp Phi lấy bằng lái, cho nên ba người bọn họ không thể không ngồi xe taxi đến nhà Lâm Linh. Nhà của Lâm Linh cũng ở tại vùng ngoại thành đấy, nhưng khác với nhà của Diệp Phi chính là, hai người mẹ con các nàng ở tại ngoại ô phía tây, tại thời điểm hơn mười năm trước sau khi cha của Lâm Linh và Diệp Phi đều cùng lúc qua đời, Liễu Diệc Như cũng từng khuyên Tiêu Hàm Nguyệt dời đến ở cùng các nàng một chỗ, Tiêu Hàm Nguyệt lúc ấy cũng đã đồng ý đấy, chỉ là về sau bởi vì luôn có sự tình làm chậm trễ, cho nên mới một mực chưa chuyển tới. Đến trước cửa biệt thự nhà Lâm Linh, Diệp Phi tiến lên bấm chuông cửa, cổng lớn liền nhanh chóng bị người mở ra từ bên trong, Lâm Linh đã sớm dùng mắt mèo trông thấy bọn họ đến đây, lập tức vui sướng như chú chim nhỏ bay tới, trong miệng cười khanh khách nói: - Diệp tử ca ca, Khinh Khinh, các ngươi tới rồi, oa, Tĩnh Tĩnh cũng tới ah? Diệp Phi cười đi lên đón, mở ra hai tay chờ Lâm Linh nhào vào trong lồng ngực của mình, chỉ là tuy rằng Lâm Linh ở trước mặt Diệp Vân Khinh cũng đã không quá mức ngại ngùng trong việc thân mật cùng hắn, nhưng hiện tại bên cạnh còn có thêm Diệp Tĩnh đâu, quan trọng nhất là, mụ mụ nàng còn đang ở đằng sau, nàng sao có thể không chút xấu hổ mà để cho Diệp Phi ôm lấy như vậy, thân thể nhẹ nhàng chuyển hướng, giống như chú thỏ nhỏ lách qua. Diệp Phi cũng lơ đễnh, cười cười ha ha, hướng về phía sau nàng nhìn tới, ánh mắt lại thoáng chốc trở nên có chút đăm đăm.