Chương 160: Mập mờ ở bờ biển (1)

Phù dung là mặt ngọc là cơ! Diệp Phi cảm giác dùng những lời này để hình dung vị này mỹ nhân trước mắt này là cực kỳ phù hợp rồi, tuy rằng xem như bị nàng nhìn thấy mình lớn lên từ nhỏ, nhưng lúc này Tiêu Hàm Nguyệt để cho Diệp Phi không nhịn được sinh ra cảm giác kinh diễm. Tiêu Hàm Nguyệt vẫn là một người làm việc cực kỳ chuyên tâm, ở trong ấn tượng của Diệp Phi, cơ hồ mỗi ngày nàng đều mặc một thân trang phục công sở, hoặc không thì cũng chính là trang phục dự họp hay lễ phục tụ hội nào đó, tuy rằng cũng rất là xinh đẹp, nhưng luôn không khỏi làm cho người ta cảm giác có chút vô cùng nghiêm túc, nhưng hôm nay nàng lại thay đổi, mặc trên người một bộ thường phục màu xanh nhạt, ở dưới vẻ nhẹ nhàng của thường phục phụ trợ, khí chất của nàng bỗng ít đi một phần nghiêm túc, lại nhiều ra vài phần mềm mại quyến rũ, hơn nữa bộ trang phục bình thường vừa vặn thân người này mặc ở trên người nàng, lại càng đem dáng người nóng nảy chỉ nữ nhân thành mới có của nàng lộ ra càng thêm mê người. Nhìn qua vị nhạc mẫu tương lai thành thục xinh đẹp này, Diệp Phi không khỏi có chút ngây dại, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng, cũng may Lâm Linh sau khi tránh thoát hắn liền tiến tới bên người Diệp Vân Khinh, cùng Diệp Vân Khinh còn có Diệp Tĩnh ríu rít trò chuyện, cũng không chú ý tới vẻ thất thố của Diệp Phi. Chính là, mặc dù Lâm Linh không chứng kiến, nhưng Tiêu Hàm Nguyệt lại vẫn chú ý tới đấy, trông thấy ánh mắt phảng phất muốn đem mình ăn đi kia của Diệp Phi, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Diệp Phi lập tức giật mình tỉnh táo lại, có chút xấu hổ cười cười, xoay người trò chuyện cùng đám Lâm Linh các nàng. Tiêu Hàm Nguyệt mặc dù có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Phi vậy mà lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình, mà lại còn không chỉ một lần, nhưng mà cũng không hề để trong lòng, nàng nhìn qua hắn lớn lên từ nhỏ, vì vậy cũng phạm vào sai lầm giống như những nữ nhân khác, cũng đều là ở trong lòng còn coi Diệp Phi là một đứa trẻ, tuy rằng ngày đó thấy được chỗ kia của hắn rất lớn, nhưng trong nội tâm vẫn không cho rằng hắn đã là một người nam nhân. Đồng thời cái ánh mắt kinh diễm kia của Diệp Phi làm cho nàng rất là tự hào nhận thức được, mị lực của mình còn không hề biến mất, là một nữ nhân, đặc biệt là một mỹ nữ xuất sắc như nàng, chính là cực kỳ để ý đến diện mạo của mình đấy, cho dù hiện tại đã không có người làm cho nàng động tâm muốn để cho người khác thưởng thức rồi, nhưng điều này tuyệt đối không thể giảm bớt sự để ý đối với phương diện này của nàng, cho nên sau khi thấy được ánh mắt của Diệp Phi, nàng vẫn còn có chút cao hứng đấy. Nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, Tiêu Hàm Nguyệt đã thấy bọn họ đang trò chuyện say sưa tại cửa ra vào rồi, không khỏi cười nói: - Có phải các người định ở đó trò chuyện cả ngày hay không nha? Lúc này Lâm Linh mới kịp phản ứng, vội vàng nói ra: - Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn nên vào trong đó ngồi xuống rồi lại nói chuyện tiếp đi. Hôm nay Diệp Phi đến đây, làm cho nàng cao hứng đến độ có chút thất thố rồi. Tuy rằng Tiêu Hàm Nguyệt là người nắm quyền thứ hai của tập đoàn Liễu thị, nơi ở cũng là một tòa biệt thự xa hoa, nhưng nàng và Lâm Linh đều không phải là loại người xa xỉ gì, nội thất trong nhà cũng có chút đơn giản, trong phòng khách cũng chỉ là tùy tiện làm một bộ thiết bị nội thất phòng khách, thật ra khiến cho căn phòng thật to có vẻ có chút trống trải rồi, mà đây cũng là nguyên nhân Diệp Phi ưa thích các nàng, nếu như các nàng cũng như loại nữ nhân có chút không biết điều, ỷ vào quan hệ cùng Liễu gia, mỗi ngày đều phô bày giàu sang khoe của cải, Diệp Phi cũng sẽ không thích các nàng. Mấy người vào phòng khách, ngối xuống trên ghế sa lon, nha đầu Diệp Tĩnh kia lại là cực kỳ quấn quýt đối với Diệp Phi, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, bên kia lại để cho Diệp Vân Khinh ngồi với Lâm Linh rồi, nàng hiện giờ, bất kể là làm chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến chính là Diệp Phi, sau đó mới là chính nàng, thâm tình đối Diệp Phi cũng đã tan vào thật sâu trong tâm khảm rồi. Bởi vì mấy người Diệp Phi tới hơi trễ, lúc này cũng đã sắp đến giữa trưa, nói chuyện một hồi, Tiêu Hàm Nguyệt liền đi vào phòng bếp làm cơm, đã không còn mụ mụ ở bên người, Lâm Linh cũng không còn quá nhiều ngượng ngùng như vừa rồi, mềm mại tựa sát ở trên người Diệp Phi, thâm tình nhìn xem khuôn mặt anh tuấn kia của hắn, ôn nhu nói: - Diệp tử ca ca, cám ơn ngươi! Diệp Phi lại sững sờ, hỏi ra: - Như thế nào lại đột nhiên nói cảm ơn với ta? Lâm Linh trầm lặng nói: - Trước đây mỗi cuối tuần ta đều ở một mình đấy, hôm nay chẳng những các ngươi đi tới, mụ mụ cũng bởi vì các ngươi muốn tới mà không đi đến công ty, trong nhà thoáng cái trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Nghĩ tới thời gian qua Lâm Linh đều một mình cô độc, Diệp Phi không khỏi đau lòng, dùng sức kéo nhẹ bờ vai của nàng nói: - Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ tận lực ở cùng ngươi thật nhiều đấy, đợi qua một thời gian, ngươi cùng Tiêu a di chuyến tới sống cùng một chỗ với chúng ta, như vậy liền náo nhiệt hơn rồi. Diệp Vân Khinh cười nói: - Ca ca nói rất đúng, mụ mụ các nàng cũng nghĩ như vậy đâu, đến lúc đó lại để cho Tiêu a chuyến tới sống cùng mụ mụ các nàng, ngươi liền đến nhà Tĩnh Tĩnh, mấy người chúng ta cùng ở chung một chỗ, Tĩnh Tĩnh, muội có chịu không? - Có a! Diệp Tĩnh vỗ bàn tay nhỏ bé cười nói: - Như vậy đến lúc đó ba người chúng ta cùng ngủ một chỗ, nhất định là rất vui vẻ! Ánh mắt Lâm Linh sáng lên, vội vàng khẽ gật đầu, Diệp Vân Khinh lại cười nói: - Tĩnh Tĩnh ngốc, nói vậy không đúng a, đến lúc đó vẫn là hai người chúng ta ngủ cùng một chỗ, Linh Linh tỷ cùng với ca ca ngủ chung một chỗ đấy. Lâm Linh đỏ mặt lên, liền nói: - Ta mới không cần đâu, muốn ngủ thì ngươi cùng hắn ngủ một chỗ a. Diệp Tĩnh nhíu lại đôi mi thanh tú nói: - Nhưng mà ta cũng muốn ngủ chung với ca ca nha, đến lúc đó bốn người chúng ta ngủ cùng một chỗ được không? Dù sao giường của ta rất lớn, nhất định không có vấn đề đấy. Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh đều bị lời nói khờ dại của Diệp Tĩnh chọc cho phì cười, Diệp Tĩnh bị các nàng cười đến vẻ mặt ngơ ngác, mắt to chớp chớp, không biết mình nói sai ở chỗ nào rồi.