Chương 104: Đại hỉ sự.

Đại Cô Sơn, trên dưới giăng đèn kết hoa, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ vui mừng, hôm nay là ngày đại hỉ của Ngũ đương gia Huyết Ưng Đạo Lữ Cừu. Xuống núi kiếm lương thực, tuy rằng bởi vì một ít chuyện nhỏ mà trì hoãn một đoạn thời gian, nhưng Lữ Cừu lại thuận đường mang về một cô gái xinh đẹp, nghe nói còn là một tiểu thư nhà giàu, chuyện này khiến cho chúng phỉ trên núi nói chuyện say sưa, hận không thể thay thế. Hơn nữa đoạn thời gian trước liên tục hai vị đương gia tử vong mang đến âm u, hôm nay chúng phỉ vừa vặn mượn cơ hội này vui vẻ một chút, cho nên bầu không khí phá lệ nhiệt liệt. Từng khối thịt lớn, rượu thành đàn không ngừng được đưa lên bàn, mục tiêu chân chính là ăn miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn. Mà Lữ Cừu là nhân vật chính của buổi tiệc cưới này, mặc áo bào đỏ, đi qua đi lại giữa các bàn, cùng uống rượu với mọi người, trong lúc nhất thời khách và chủ đều vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Cũng chính lúc này, dưới màn đêm che lấp, một đám mây tới gần Đại Cô Sơn. “Huyễn trận.” Thần hồn lực phát tán, cẩn thận đánh giá một chút, xác nhận xác thực giống như Lữ Cừu nói, chỉ là một cái huyễn trận đơn giản, trong lòng Trương Thuần Nhất đã hiểu rõ tình hình. Huyễn trận này tuy rằng bao trùm toàn bộ Đại Cô Sơn, che lấp dị tượng của Đại Cô Sơn, khiến cho Đại Cô Sơn thoạt nhìn chính là một ngọn núi hoang, nhưng trừ cái đó ra cũng không có năng lực khác, không tính là đại trận hộ sơn chân chính. Dựa theo Lữ Cừu chỉ dẫn, Trương Thuần Nhất dễ dàng tiến vào bên trong Đại Cô Sơn. Mà lúc này, Lữ Cừu vừa vặn uống qua một vòng, tất cả mọi người đều đã qua chén. “Rượu nhạt như nước, không khí nên rộn ràng, đưa loại Thiêu Đao Tử ta cố ý mang về cho các huynh đệ uống thoải mái.” Trên khuôn mặt tái nhợt nhiễm đỏ men say, lại do vừa uống cạn một vòng rượu, Lữ Cừu càng cao hứng. Nghe hắn nói vậy, đám cướp nhao nhao trầm trồ khen ngợi. Nhìn thấy một màn như vậy, Lữ Cừu trên mặt càng thêm tươi cười, chỉ có điều trong mắt lại có một tia lạnh lẽo không người phát giác, vì phòng ngừa sớm bị người phát hiện dị thường, nhóm rượu đầu tiên đều là không có vấn đề, nhóm thứ hai mới thật sự là bỏ thêm dược liệu. Uống thêm một lúc, tính toán thời gian, Lữ Cừu đi về phía chính đường, ở nơi đó đều là một ít nhân vật tương đối trọng yếu trong Huyết Ưng đạo. “Đương gia.” Khi Lữ Cừu sắp bước vào chính đường, một tâm phúc đưa cho hắn một bầu rượu. Nghe vậy, nhìn thoáng qua tâm phúc, thần sắc không thay đổi, một tay cầm bình, một tay cầm chén, Lữ Cừu đi vào trong đại sảnh. “Các vị, thật ngại quá, ta tới chậm rồi, trước tiên phạt ba chén, kính xin các vị huynh đệ không cần để ý.” Nói xong, Lữ Cừu uống liền ba chén, lộ ra rất phóng khoáng, thắng được một mảnh trầm trồ khen ngợi. “Các vị, Lữ mỗ sống trên đời ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cưới vợ, vừa vặn tên nhạc phụ ma quỷ kia của ta chuẩn bị một vò nữ nhi hồng tốt nhất cho nữ nhi của hắn xuất giá, ta cố ý đến chia sẻ với các huynh đệ.” Nói xong, Lữ Cừu liền bắt đầu mời rượu, dưới tình huống bình thường hắn hẳn là trước cùng Tứ đương gia Lâm Chi Bình uống, nhưng hắn cũng không có làm như vậy, mà là bắt đầu từ cửa, từng bước từng bước đến. Rượu sền sệt, mùi rượu tràn ngập. Uống rượu ngon như vậy, những thủ lĩnh kia đều hô to tốt tốt, mà Lữ Cừu cũng cười càng thêm vui vẻ. Bầu rượu này là hắn tìm thợ khéo cố ý định chế, ngoại hình tuy rằng bình thường, nhưng bên trong có hai cái khoang chứa, một bình chứa rượu bình thường, một bình chứa rượu. Võ phu luyện võ có thành tựu, vô luận là cảm quan hay khí huyết đều cường đại hơn so với người thường, mê dược bình thường muốn vô thanh vô tức đánh ngã bọn họ cũng không dễ dàng, mà một ít độc dược lợi hại biểu hiện đặc thù thường thường càng thêm rõ ràng. Lữ Cừu cũng là hao tốn không ít công phu mới tìm được độc dược phù hợp tâm ý, kỳ danh Nhuyễn Cân Tán, hòa tan trong rượu, vô sắc vô vị, người ta một khi uống vào đợi đến lúc dược hiệu phát tác sẽ cả người mệt mỏi, cho dù là võ phu luyện võ có thành tựu cũng như thế, ở trong thời gian ngắn sẽ mất đi chiến lực. Để đảm bảo tin tức không bị rò rỉ, sau khi phối chế Nhuyễn Cân Tán, Lữ Cừu đã diệt cả nhà Độc sư kia. “Tứ ca, ta mời huynh một ly.” Không khác với những người khác uống, Lữ Cừu đi tới trước mặt Lâm Chi Bình. Nhìn Lữ Cừu mặt đầy tươi cười, thân hình có chút lay động, Lâm Chi Bình mặc dù có chút bất mãn với hành động mời rượu của hắn trước đó, nhưng cũng không có làm mất mặt hắn vào lúc này. “Ngũ đệ, chúc ngươi tân hôn đại hỉ.” Nhận lấy chén rượu, Lâm Chi Bình nhấp một ngụm nhỏ. Thấy một màn như vậy, Lữ Cừu trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hắn sợ nhất Lâm Chi Bình phát hiện cái gì dị thường, dù sao tu tiên giả thần hồn lực cường đại, khi đối mặt nguy hiểm có đôi khi sinh ra một ít cảm ứng vi diệu, tâm huyết dâng trào, cũng chính bởi vì như thế, hắn mới đem vị Tứ Ca này thả đến cuối cùng. “Đa tạ Tứ ca, nhiều không nói, lời hay đều ở trong rượu.” Nói xong, Lữ Cừu sảng khoái uống cạn rượu trong chén. “Nhị ca, Tam ca đều đi rồi, về sau còn xin Tứ ca chiếu cố nhiều hơn, tiểu đệ cho ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.” Trong mắt tràn đầy chân thành, Lữ Cừu lần nữa kính một chén rượu. Nghe nói như thế, đánh giá trên dưới một chút, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, Lâm Chi Bình lộ ra khuôn mặt tươi cười, lần nữa vê chén rượu lên. “Ngũ đệ nói đùa, làm ca ca chiếu cố đệ đệ không phải theo lý thường sao?” Lần này Lâm Chi Bình không hề nhấp nhẹ mà uống cạn một hơi. Thấy một màn như vậy, tảng đá lớn trong lòng Lữ Cừu rốt cục cũng định, mà ngay lúc đó một trận gió từ ngoài thổi vào. “Lão Ngũ, ngươi làm chuyện vui lớn như vậy cũng không mời ta sao?” Theo một tiếng ưng kêu vang dội, một bóng người cao lớn xuất hiện ở bên ngoài cửa lớn. Đỉnh đầu trọc, tóc bên cạnh dựng thẳng lên như cương châm, thân cao gầy, hai con mắt hãm thật sâu đi vào, tròng mắt hơi phát lam, mũi ưng, môi cực mỏng, lần đầu tiên nhìn đến hắn sẽ cho người ta cảm thấy không phải là một nhân vật dễ giao tiếp, mà trên vai trái của hắn còn đứng một con Hắc Vũ Ưng không lớn, hai con ngươi huyết hồng như bảo thạch, hình thái kiêu căng, chậm rãi chải vuốt lông vũ của mình. “Đại đương gia.” Nhìn thấy bóng người này, đám tặc phỉ nhao nhao giật mình, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, ngay cả cảm giác say cũng tản đi vài phần, Lữ Cừu trong lòng chấn động, thiếu chút nữa không kềm được, y không nghĩ tới Vạn Tu Viễn sẽ xuất hiện ở thời điểm này. Mà lúc này, hất áo choàng của mình lên, Vạn Tu Viễn đã đi vào trong đại sảnh, ánh mắt hắn đảo qua, những tên đạo phỉ vốn kiệt ngạo còn lại đều cúi đầu, giống như dã thú gặp mặt một Vương giả đang dò xét lãnh địa của mình. Đại mã kim đao, việc nhân đức không nhường ai, Vạn Tu Viễn trực tiếp ngồi lên chủ vị mà Lâm Chi Bình nhường ra. “Đại ca, ta là sợ quấy rầy ngươi bận rộn tu luyện cho nên mới không có đi mời ngươi.” “Đây là do ta cân nhắc không chu toàn, đại ca, ta mời ngươi một ly.” Cực lực áp chế dao động trong lòng, rũ mắt xuống, đổ ra một chén rượu, Lữ Cừu hai tay đưa cho Vạn Tu Viễn. Nghe vậy, trên mặt Vạn Tu Viễn lộ ra vẻ tươi cười. “Tiểu Ngũ, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là không biết đùa giỡn a.” Nói xong, Vạn Tu Viễn nhận lấy chén rượu do Lữ Cừu đưa qua. Nhưng ngay khi rượu sắp vào miệng, hắn lại buông xuống. “Aiz.” Một tiếng thở dài phát ra từ miệng Vạn Tu Viễn, có chút khó hiểu, có chút đáng tiếc, trong nháy mắt, một cỗ khí tức âm hàn quét qua đại sảnh, khiến cho mọi người như rơi vào hầm băng.