Chương 105: Trong lòng có thần.

Trong đại sảnh, sát ý lành lạnh tràn ngập, chúng đạo phỉ rùng mình một cái, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị chim ưng để mắt tới. Vuốt vuốt chén rượu trong tay, trên mặt Vạn Tu Viễn âm trầm nở nụ cười nghiền ngẫm. Thấy một màn như vậy, Lữ Cừu tâm trầm xuống, mà tâm của Lâm Chi Bình thì nhấc lên, bởi vì Vạn Tu Viễn rất ít cười, mỗi một lần hắn cười liền đại biểu có người sắp xui xẻo. “Lão Ngũ, ta tự hỏi ta cũng không bạc đãi ngươi a?” Mí mắt hơi nhấc lên, đôi mắt hiện lên màu lam lạnh lẽo, nhìn Lữ Cừu, Vạn Tu Viễn mở miệng. Nghe nói như thế, chẳng biết tại sao, Lữ Cừu ngược lại bình tĩnh lại. Ngẩng đầu, thẳng sống lưng, Lữ Cừu nở nụ cười. Ha ha ha ha, tiếng cười gần như càn rỡ vang vọng trong đại sảnh, khóe mắt Lữ Cừu Tiếu đã ướt át. “Đúng vậy, ngươi đối với ta rất tốt, tốt lắm giết cả nhà ta.” “Ngươi còn nhớ miếu nhỏ sơn thôn a?” Trong đôi mắt đen kịt có ngọn lửa đang cháy, Lữ Cừu mở miệng chất vấn. Nghe vậy, thần sắc Vạn Tu Viễn không thay đổi, mà đám phỉ còn lại thì nổi giận. “Lữ Cừu, ngươi là đồ chó ăn cây táo rào cây sung.” “Ngươi có thể có hôm nay toàn bộ dựa vào Đại đương gia bồi dưỡng.” Khí huyết sôi trào, nguyên một đám đầu mục Huyết Ưng Đạo giận không kềm được, muốn ra tay đánh chết Lữ Cừu, nhưng ngay lúc này dược hiệu của Nhuyễn Cân Tán phát tác, bọn họ một chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất. “Lữ Cừu, ngươi cũng dám hạ độc?” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Chi Bình vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vừa sợ vừa giận, mà ngay khi hắn chuẩn bị thả Hỏa Hồ trong túi thu yêu ra, toàn thân cũng cảm nhận được vô lực, tay chân như nhũn ra, trực tiếp đặt thân lên trên ghế ngồi, trong lúc nhất thời ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng khó khăn. Đúng lúc này một trận tiếng vỗ tay thanh thúy lặng lẽ vang lên trong đại sảnh. “Thì ra là vì báo thù, tuy nhiên cả đời này của ta giết quá nhiều người, miếu nhỏ thôn của ngươi, ta lại không nhớ rõ, kế hoạch của ngươi không tệ, dùng độc cũng không tệ, chẳng qua ngươi vẫn không rõ cảnh giới khóa ngũ phách rốt cuộc ý nghĩa như thế nào.” “Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế, bảy phách đều có huyền diệu riêng, mà sau khi ngũ phách thành tựu, trong lòng tu tiên giả bước đầu trưởng thành, tế sát nhập vi, loại thủ đoạn nhỏ này là không lên được mặt bàn.” “Ta vẫn cho rằng âm mưu có thể dùng, dùng tốt có hiệu quả thần kỳ, nhưng chung quy vẫn là thực lực mới là căn bản.” Nhìn Lữ Cừu, Vạn Tu Viễn thần sắc một mảnh bình tĩnh, dù cả sảnh đường thủ hạ ngã xuống đất cũng không có bất kỳ biến hóa, mà chèo chống hết thảy chính là thực lực của hắn. Đừng bảo là không uống rượu độc, cho dù uống xong cũng không sao, hắn sinh ra đã cẩn thận, bình thường đều sẽ mang theo yêu vật của mình bên người, mà không phải đặt ở trong túi thu yêu. Nghe nói như thế, cắn chặt hàm răng vỗ thu yêu đại, Lữ Cừu muốn thả ra khuyển yêu, liều mạng một phen, nhưng ngay lúc này, huyết mâu ưng đứng ở đầu vai Vạn Tu Viễn vung cánh. Trong nháy mắt, một cơn gió quái dị ập tới, cả người Lữ Cừu bị hất bay đập tan nát bàn ghế, nặng nề rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, xương cốt cả người không biết đã gãy mất bao nhiêu cái. “Trước kia ta không biết miếu nhỏ thôn, về sau ta sẽ nhớ kỹ, nói đến cũng là lỗi của ta, lúc trước không thể giết sạch sẽ.” Cái bóng kéo dài trên mặt đất, đứng dậy, Vạn Tu Viễn đi về phía Lữ Cừu. Nằm rạp trên mặt đất, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Vạn Tu Viễn càng ngày càng gần, Lữ Cừu giãy dụa đưa tay ra, tựa hồ muốn bắt lấy Vạn Tu Viễn. “Ngươi an tâm đi đi.” Một thanh đại đao chặt đầu xuất hiện trong tay Vạn Tu Viễn, hắn muốn tự tay chém đầu của Lữ Cừu xuống, cả đời này hắn ghét nhất chính là người khác phản bội mình. Nhưng ngay lúc này, tâm linh bị xúc động, Vạn Tu Viễn thần sắc khẽ biến. Hhhhhh, tiếng ưng kêu bén nhọn vang lên, thân hình Huyết Mâu Ưng nhảy dựng lên, hình thể nhanh chóng biến lớn, hai cánh khép lại, hóa thành tấm chắn kiên cố nhất, Huyết Mâu Ưng đem Vạn Tu Viễn che chở ở dưới cánh chim của mình. Cùng lúc đó, lôi đình nổ vang, nóc phòng bị đại lực phá vỡ một lỗ lớn, một đạo lưu quang màu đỏ thẫm từ thiên ngoại mà đến. Oanh, bụi mù tràn ngập, kình phong bốn phía, toàn bộ đại sảnh tại thời khắc này đều hóa thành một mảnh hỗn độn. “Thì ra còn cấu kết với người ngoài sao? Lữ Cừu, ta nhất định khiến ngươi chịu nỗi khổ vạn ưng phệ thân.” Nhìn Lữ Cừu còn chưa tắt thở, Vạn Tu Viễn thần sắc không còn bình tĩnh, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, bởi vì lực lượng một tiễn này thế mà khiến hắn cảm nhận được uy hiếp. Nếu không phải Huyết Mâu Ưng của hắn vốn am hiểu phòng ngự, chỉ sợ hắn không cẩn thận liền thật chết rồi. “Phong, Kim Song Tướng?” Ngoài phòng, giữa không trung, đứng ở trên đám mây, nhìn Ưng yêu ngăn cản một mũi tên của Lục Nhĩ, Trương Thuần Nhất hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tu vi của con ưng yêu này hẳn vừa mới đột phá bốn trăm năm. Tuy yêu khí quanh thân mãnh liệt nhưng lại mơ hồ lộ ra một loại cảm giác phù phiếm, còn không bằng Lang Vương lúc trước. Có điều cho dù như vậy nó vẫn gần như không tổn thương gì mà vẫn có thể ngăn được mũi tên của Lục Nhĩ. Vốn có thể như vậy là nhờ một thân lông ưng kia, nó không giống lông vũ thông thường, mà giống một món pháp khí tự nhiên hơn. Rống, một mũi tên không thành, trong miệng phát ra một tiếng hét dài, thư giãn gân cốt, thu hồi đại cung, Lục Nhĩ từ trên đám mây nhảy xuống. Thật vất vả mới gặp được một đối thủ thích hợp, máu huyết trong cơ thể nó đang thiêu đốt, nó đã không nhịn được muốn đánh chết đối phương. Mà thấy cảnh tượng như vậy, Hồng Vân vội vàng đưa ra một luồng gió mát nâng Lục Nhĩ lên, để Lục Nhĩ thuận lợi hạ xuống đất. Hắc, trong mắt đỏ rực, xuyên qua bụi mù, khóa chặt Lục Nhĩ, Huyết Mâu Ưng đã làm tan đi sức mạnh của mũi tên lưu lại trên cánh, móng vuốt dùng sức, để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất, mang theo kình phong, phóng về phía Lục Nhĩ với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt, nó đã xuất hiện trước mặt Lục Nhĩ, hai cánh giơ lên cao, lộ ra phong mang. Trong khoảnh khắc này, trên người ưng yêu vậy mà lại xuất hiện vài phần khí tức tựa như đao khách nhân loại. Vèo, không khí bị ma sát phát ra tiếng gào thét bén nhọn chói tai, Lục Nhĩ chân chưa đứng vững trực tiếp bị ưng yêu chém bay, đụng nát vách tường sau lưng. Thấy một màn như vậy, trên mặt Vạn Tu Viễn lộ ra một tia cười lạnh, mà Lữ Cừu thì là mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng. “Còn không xuống sao?” Tay cầm trảm thủ đại đao, toàn thân sát khí quanh quẩn, Vạn Tu Viễn liếc mắt nhìn Trương Thuần Nhất cùng Hồng Vân giữa không trung. Hắn có hai con yêu vật, một con ưng, một cây đao, đều giỏi sát phạt, nếu đối phương không xuống, con yêu viên kia chết chắc rồi. Bất quá từ đầu đến cuối, Trương Thuần Nhất đứng ở trên đám mây cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Đúng lúc này, nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên tăng cao, cơ thể tăng trưởng, Lục Nhĩ quanh quẩn huyết viêm đi ra từ trong bụi mù. Tí tách, tí tách, chỗ ngực có hai vết đao thật sâu, tuy rằng còn đang chảy máu, nhưng khí thế của Lục Nhĩ vào giờ khắc này lại càng thêm cuồng bạo, đây là lực lượng do Dục Huyết pháp chủng mang đến. “Ưng dực như đao, sắc bén dị thường, dù Lục Nhĩ có được mình đồng da sắt cũng bị chém rách, nhưng đó chỉ là tư thái yếu nhất của Lục Nhĩ mà thôi.” Giữa không trung, nhìn biến hóa trên chiến trường, suy nghĩ trong lòng Trương Thuần Nhất chuyển động. Vạn Tu Viễn tấn thăng khóa ngũ phách không lâu, thực lực quả thật không kém, không chỉ có một con Ưng yêu có tu vi bốn trăm năm, còn có một con Đao yêu tu vi khoảng 370 năm, nhưng sau khi tu vi đạt tới 340 năm, trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, Lục Nhĩ bây giờ cũng càng ngày càng cường hãn.