Chương 875: Bắt đầu làm nhiệm vụ

CHƯƠNG 875: BẮT ĐẦU LÀM NHIỆM VỤ Trần Hạo mở QQ, ấn vào một tập văn kiện, download xuống. Văn kiện rất dài, ghi lại rất nhiều tin tức, đều là các loại âm linh hoặc là tư liệu về các tộc khác, hết sức đầy đủ. Mặc dù Đới Vân muốn thăm dò một chút, có điều Trần Hạo cũng không cự tuyệt, dù sao thì hiện tại ngoại trừ một bộ phận số ít người đặc biệt không bị ảnh hưởng, toàn bộ giới tu chân, toàn bộ đều đánh về thôn Tân Thủ. Dưới tình huống như vậy, Trần Hạo vẫn như cũ giữ vững địa vị của bản thân, là nhân vật không thể đắc tội. Sau khi cúp điện thoại, tầm ba phút sau, có người đưa tư liệu tới QQ của Trần Hạo. Mở ra xem qua một lần, Trần Hạo cười. Tư liệu rất đầy đủ, ghi chép các loại âm linh đặc biệt, nếu không nhanh chóng giết chết thì sẽ khó đối phó hơn. Có điều Thiên đạo biến hóa khó lường nên loại âm linh này cũng bị ảnh hưởng nhiều nhất, Trần Hạo không tốn công sức, dễ dàng xử lý chúng, nhiệm vụ cũng trở nên đơn giản hơn. Nhìn tư liệu, cách Trần Hạo gần nhất có hai con âm linh, đều là lão quỷ có đạo hạnh trăm năm trở nên, hình như khi còn sống cũng không phải hạng bình thường, lại gian xảo, cũng không làm hại người khác, phía trên cũng chỉ đánh dấu một chút, không động thủ với bọn chúng. Xác định khoảng cách và phương hướng, Trần Hạo mượn xe từ đơn vị ở lại trực, mang theo ba đứa nhỏ, đi thẳng tới chỗ âm linh. Hai âm linh chiếm cứ núi tên là Kền Kền, khoảng cách hơn một trăm dặm, địa thế núi hiểm yếu. Trước kia ở đó là khu vực dễ thủ khó công. Mà hai âm linh này cũng có chút ý tứ, một là Kền Kền Sơn Thần đặt trại, ngoại hiệu bên ngoài là Thiết trảo phì ưng Ngô Đại đương gia. Một người nữa là đội tiên phong diệt cướp của dân quốc Tây Bắc, đoàn trưởng của đội là Uông Hải. Hai người khi còn sống là kẻ thù cũ, đấu với nhau nhiều năm, có thắng có thua, cho đến lúc người cầm quyền của Tây Bắc cho đại quân tới vây quét, lúc này Thần Ưng trại chiếm cứ hơn mười năm tại đây mới tháo chạy. Cho dù Thần Ưng trại bị diệt cũng khiến cho đội quân Tây Bắc tổn thất nặng nề, dưới mặt đất chôn xuống khối lượng thuốc nổ cực lớn, ở thời điểm cuối cùng, hai bên đồng quy vô tận. Uông Hải trong trận chiến đó xông lên đầu tiên, chết tại chỗ. Nếu sự việc đến đây là kết thúc, thì cũng thôi đi. Ai ngờ sau khi chết, không biết vì lí do gì mà cả Ngô Đại đương gia và Uông Hải đều không đầu thai, trái lại biến thành ác quỷ độc ác, còn tụ tập một nhóm vong hồn làm thủ hạ, sau khi chết tiếp tục đấu, nhiều năm trôi qua như vậy, thủ hạ hai bên liều mạng chiến đấu cũng chết hết không còn ai, chỉ còn lại hai người bọn chúng, vẫn đấu với nhau không ngớt. Cũng chính vì như thế, phía trên mừng rỡ, nhàn nhã xem kịch vui. Thấy phần giới thiệu về hai âm linh, Trần Hạo đã cảm thấy hai người đó có chấp niệm rất sâu. Có chấp niệm là có nhiệm vụ, có nhiệm vụ sẽ có phần thưởng. Gần không gang tấc, không nên bỏ lỡ. Lái xe hơn hai tiếng, Trần Hạo mới tới được núi Kền Kền. Lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Hạo sợ hãi than. Núi Kền Kền quả thật là không hề to lớn, nhưng lại đầy hiểm trở, có vách núi cheo leo. Bên trong là khung cảnh non xanh nước biếc, khu vực này người bình thường khó mà chinh phục nổi. Chỗ như vậy rất thích hợp trở thành cảnh khu, chẳng qua không biết vì cái gì mà chính phủ không có hành động. Những việc này không phải chuyện mà Trần Hạo nên cân nhắc. Giờ phút này, nhìn thấy núi Kền Kền, Trần Hạo phát hiện ra hai chỗ có âm khí nồng nặc nhất. Một chỗ là ngọn núi nằm giữa, một chỗ là thung lũng. Từ vị trí địa lý, Trần Hạo phát hiện ra chỗ ở giữa hướng mặt trời có cái bóng, địa thế khá huyền diệu, khu vực này có thể thai nghén ác quỷ, không tính là quá hiếm lạ. Mà thung lũng đã lâu không có ánh sáng chiếu vào, dẫn tới bên trong tràn ngập âm khí, nếu chết ở trong đó, biến thành ác quỷ là chuyện bình thường. Mà hiện tại, hai chỗ đó đều có ác linh ẩn núp, từ khí tức thì xem ra chúng rất yếu ớt, có điều Trần Hạo đoán chắc đúng là chúng đang tìm hai âm linh, chẳng qua Thiên đạo phía dưới biến động, bọn chúng tổn thất nặng nề, hiện tại ngay cả hang ổ chúng cũng không dám ra. Quan sát trong chốc lát, Trần Hạo cười nhích tới gần. Chỗ đầu tiên hắn đi tới chính là thung lũng. Đứng bên bờ, Trần Hạo nhìn xuống dưới, còn rất sâu, chừng hơn trăm mét. Dưới thung lũng có dòng suối, rừng rậm, bụi cỏ, loạn thạch, mắt người thường khó mà nhìn thấy khí âm sát chôn cùng với xương cốt của U Bạch ẩn khuất phía dưới. Ngay phía dưới xương cốt, có một đoàn u hồn mai phục bên trong cái đầu lâu, lẳng lặng bị khí âm sát tẩm bổ. Nhưng mà làm vậy chỉ có thể bổ sung hao tổn, còn lực lượng khí âm sát biến mất làm sao cũng không có cách nào bù đắp lại. Trần Hạo nhìn một lát, nhặt lên một cục đá, ước lượng trên tay, ngưng tụ một đạo pháp lực, sau đó hướng tới thung lũng, cổ tay rung lên, cục đá nổ ra, bắn mạnh đi, một tiếng bộp vang lên, trực tiếp xuyên thủng mặt đất. Ở trong mắt Trần Hạo, cục đá đúng lúc làm vỡ vụn xương đầu của âm linh, khiến nó trầy da, lực lượng khí âm sát của nó chưa khôi phục, nay lại suy yếu thêm. Trong nháy mắt, âm linh kia nổi giận, trực tiếp xông từ dưới đất ra, hóa thành hình người, là một người đàn ông tuổi còn rất trẻ mặc quân phục. Nó nhìn về phía trên của thung lũng, ánh mắt lúc đầu âm u, sau khi nhìn thấy Trần Hạo, đột nhiên đứng hình. Trần Hạo cũng không che giấu khí tức bản thân, khí tức của đạo hạnh trăm năm gần kề, đối với âm linh như nó, không thua gì vầng mặt trời. Trận chiến này, không có cách nào thắng. Âm linh kinh hồn bạt vía, ngay cả chạy cũng không dám. Thế giới bên ngoài đã rất đáng sợ, nếu còn bị đại nhân vật thế này để mắt tới, càng chẳng còn hi vọng, nó mà dám chạy thì chắc chắn phải chết. “Đi lên.” Trần Hạo mở miệng. Âm linh không dám do dự, bay lên trên, rơi vào bên cạnh Trần Hạo, nơm nớp lo sợ, thái độ khiêm nhường. Trần Hạo không nói chuyện, quay người về hướng ngọn núi. Âm linh sững sờ, nghĩ nghĩ, đi theo sau. Không bao lâu, Trần Hạo đi vào ngọn núi ở giữa. Đây là một mảnh đất vuông vắn, bao quanh hơn phân nửa là mỏm núi, có nhiều chỗ còn để lại dấu vết kiến trúc một thời, hiển nhiên là năm đó Thần Ưng trại từng thành lập tại đây. Trần Hạo không phí lời, trực tiếp xuất thủ, dẫn dụ ra âm linh đang ẩn núp dưới đống phế tích. Âm linh này là một lão già mập, nhìn qua rất hiền hòa và còn mặc đồ phổ thông, lưng hơi còng, ở nơi khác, nếu nói ông ta chính là một vị trưởng bối của một gia đình bình thường, thì chắc chẳng có ai phản đối. Có điều, năm đó ở phụ cận trăm dặm quanh đây, ông ta cũng là tên cướp khét tiếng, oai phong một cõi. Tuy hai âm linh đó là kẻ thù của nhau, thế nhưng giờ phút này cả hai đều đứng đàng hoàng, ngay ngắn, sợ hãi bất an nhìn Trần Hạo. Bọn chúng không hiểu sao lại bị một nhân vật lớn như vậy truy tìm, cũng không hiểu vì cái gì mà chúng lại trở nên yếu đi nhiều như thế, không có chút sức lực phản kháng, chỉ biết lo lắng, đề phòng Trần Hạo. Trần Hạo không muốn gấp gáp hỏi chuyện, lấy từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra nào là vỉ nướng, bật lửa, gia vị, sau đó còn lấy thêm mấy cái đầu cá đóng băng, xong xuôi bắt đầu nướng thức ăn. Lúc đầu, Trần Hạo rất thích ăn cánh gà. Đáng tiếc, từ sau khi có Tiểu Hoàng, mùi vị thơm ngon của cánh gà, hắn đành phải tạm biệt. Đúng lúc, Tiểu Hắc thích cá nướng, Trần Hạo chuẩn bị sẵn mấy cái đầu cá, có rảnh thì mang đi nướng. Thấy Trần Hạo nướng cá, hai âm linh càng bất an hơn. Hành động này của đại nhân có phải đang ám chỉ bọn chúng chính là cá nằm trên thớt không? Đại nhân có việc gì có nói, đừng làm ra cử chỉ dọa người vậy được không? Ngay khi hai âm linh đang suy nghĩ lung tung, kìm chế sự hoảng sợ, Trần Hạo rốt cục nhìn sang, mở miệng nói: “Sao hai người các ngươi sau khi chết vẫn còn tranh đấu nhiều năm như vậy?” Nghe đến đây, người đàn ông mặc quân phục mở miệng, nhìn chằm chằm lão già mập nói: “Lão già này giết anh ta.” “A, nếu không phải ngươi giết chết con trai ta thì ta đâu có trả thù ngươi.” Lão béo cười lạnh. “Con trai ngươi trêu ghẹo con gái nhà lành ngay giữa phố, còn muốn cướp người về núi, chết không có gì đáng tiếc.” Người đàn ông mặc quân phục lạnh lùng phản bác. “Anh ngươi vận chuyển thuốc phiện, gây tai hoạ cho bách tính muôn dân, làm gì còn mặt mũi mà sống?” Lão già mập bình tĩnh đáp trả. “Ngươi nói bậy, anh ta không phải loại người như vậy.” “Người con ta cướp chính là con dâu nuôi từ bé mà không bao lâu nữa nhà ta định thông gia, còn không phải là ngươi lạm sát kẻ vô tội.”