Chương 876: Có ẩn tình khác

CHƯƠNG 876: CÓ ẨN TÌNH KHÁC Trần Hạo vừa đặt câu hỏi, trong nháy mắt hai tên này bắt đầu đấu võ mồm, phản bác thành thạo như vậy, chỉ sợ không phải lần đầu tiên tranh cãi. Chỉ nghe dăm ba câu, Trần Hạo đã hiểu gần hết mọi chuyện. Cái gì mà tên cướp, gì mà sơn trại, nói trắng ra là ân oán cá nhân, hai bên không báo thù được nên lấy danh vì đại nghĩa để báo thù. Chỉ có điều sơn trại đã kinh doanh mấy chục năm, cũng không dễ động vào, cuối cùng đánh nhau đến khi chết hết, cũng chẳng ai chiếm được ưu thế. Trần Hạo hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, mở miệng nói: “Đi.” Hai âm linh lập tức ngậm miệng, không ai dám nhiều lời, thấy ánh mắt Trần Hạo, cả hai đều chột dạ. Bọn họ đã quen thói tranh đấu nhiều năm, vừa mở miệng ra là không nhịn được, điều này sẽ không để lại ấn tượng xấu trong lòng đại nhân đó chứ? “Hôm nay, ta tới đây, chính là muốn giúp các ngươi giải quyết ân oán, con trai ngươi chết trong tay hắn, anh trai hắn chết trong tay ngươi, nói cách khác, hai người đều hi vọng đối phương chết không có chỗ chôn, hồn phi phách tán, đúng không?” Trần Hạo mỉm cười mở miệng. Hai âm linh liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhìn về phía Trần Hạo, người đàn ông mặc quân phục nói: “Đại nhân, ngài nói gì thế, dù sao Uông Hải ta cũng là một quân nhân Trung Hoa, sao có thể là người có suy nghĩ xấu xa như vậy, chuyện này mà để tới tai người khác thì không hay.” “Ta là thủ lĩnh của trại Thần Ưng, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm ngươi quang minh chính đạo. Đối với ân oán vô cùng rạch ròi, người đã chết như ngọn đèn tắt, khi còn sống thế nào, khi ra đi, quá khứ cũng chỉ là mây bay.” Lão già mập chính khí lẫm liệt mở miệng. Trần Hạo cười như không cười, quan sát hai con hàng. Quả nhiên, không hổ là quỷ già có đạo hạnh trăm năm, đều rất khôn khéo. Có điều các ngươi định sống như vậy mãi sao? “Nói vậy là các ngươi không lo lắng chút nào sao?” Trần Hạo tiếp tục hỏi. Lần này, hai quỷ già không biết nên trả lời thế nào. Nói thẳng ra, bọn chúng cũng muốn được người khác siêu độ cho mình, nhưng làm sao bây giờ? Mặc dù, chúng thành quỷ đã lâu, cũng ở thung lũng bao nhiêu năm tháng rồi, nếu bây giờ đầu thai, sang một kiếp mới, vậy thì phải cắt đứt quan hệ với kiếp trước. Nói gì thì nói, bọn chúng muốn trả thù đối phương bao năm, vừa nãy còn thề thốt mình trong sạch, liêm khiết lắm, thế chẳng phải từ nãy giờ bọn chúng nói láo? Thấy hai quỷ già rầu rĩ, Trần Hạo gỡ cá nướng xuống, cẩn thận cho Tiểu Hắc ăn, đồng thời tiếp tục nói: “Các ngươi cũng đừng quyết định vội, cứ cân nhắc thật kĩ đi, ta cho các ngươi một cơ hội, nói ra nguyện vọng cuối cùng, ta sẽ hoàn thành nó thay các ngươi, coi như là tích chút công đức, các ngươi cũng cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, mọi người đều hài lòng, nhưng mà đừng có ý nghĩ lừa gạt ta, nếu không, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.” Trần Hạo đưa ra thông điệp cuối cùng, nghe xong, sắc mặt chúng đều rất phức tạp. Cuối cùng, người đàn ông mặc quân phục nói: “Đại nhân, người đã nói vậy, ta cũng không dám giấu giếm, ta muốn lấy lại miếng ngọc mà lão già kia cướp từ trong tay anh trai ta.” Leng keng: Giết chết Uông Hải, âm linh có chín mươi bảy năm đạo hạnh, hoàn thành tâm nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh. Đột nhiên, nhiệm vụ bị kích hoạt. Chẳng qua, phần thưởng cho nhiệm vụ lần này quá bèo, khiến Trần Hạo có hơi thất vọng, quỷ già có đạo hạnh trăm năm, mà tâm nguyện chỉ đáng từng ấy? Đùa ta hả? “Miếng ngọc nào? Ta chưa thấy qua bao giờ.” Lão béo thẳng thừng bác bỏ. Dương Quế Nhân – người đàn ông mặc quân phục cười lạnh: “Lão già mập, dù gì khi còn sống, ngươi cũng là một người đàn ông, tại sao sau khi chết đi lại không biết xấu hổ, dám làm mà không dám nhận.” Quỷ già mập nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quân phục: “Thằng kia, cả đời ông mày chưa từng làm gì hổ thẹn với lương tâm, có thì chính là có, không có thì là không có, một miếng ngọc vỡ thì đáng bao nhiêu tiền? Có đáng giá tới mức ta phải nói dối không?” “Miếng ngọc đó là vật gia truyền vủa Uông gia ta, chỉ truyền cho con trai trưởng, không truyền cho con thứ, truyền cho con trai, không truyền cho con gái, truyền thuyết nói rằng, miếng ngọc chứa đựng bí mật kinh thiên động địa, tại sao ngươi không giết người khác mà lại giết anh ta, ngươi có dám thề là ngươi không biết bí mật bên trong không?” “Bí mật nào? Ha ha, nói đến cái này, bố mày cũng không muốn che giấu nữa, năm đó, anh ngươi không phải do chúng ta xử bắn, hắn vận chuyển thuốc phiện, bị ta, thủ lĩnh của trại Thần Ưng bắt giữ, không ngờ hắn ta cố ý bị bắt, nhân lúc chúng ta không chú ý, lấy trộm bảo vật gia truyền của Ngô gia ta, sau khi bị bọn ta truy kích thì nhảy xuống Ưng Sầu Giản, bọn ta tìm ba ngày, sống không thấy người, chết không thấy xác, lúc này mới nói với ngươi là anh ngươi chết rồi. Bây giờ, ngươi nói muốn tìm miếng ngọc gia truyền, đại nhân, ta cũng có nguyện vọng, tìm lại bảo vật gia truyền của Ngô gia, nhất định phải tìm được anh trai hắn để lấy lại.” “Vật gia truyền? Ngô gia mà cũng có truyền thừa ư?” Người đàn ông mặc quân phục trợn mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Quỷ già béo cười lạnh: “Thế nào, ngươi cho rằng Ngô gia ta đời đời kiếp kiếp đều là bọn cướp chắc?” Người đàn ông mặc quân phục trầm mặc, khuôn mặt lộ vẻ kinh sợ, giống như có điều gì không nghĩ ra. Đột nhiên, người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía Trần Hạo, mong đợi hỏi: “Đại nhân, ngài có đạo hạnh cao, tu vi mạnh mẽ, có thể xem tướng, ta chỉ muốn biết, có phải anh trai ta có số chết sớm hay không thôi?” Trần Hạo nhìn một lát, cười: “Ngươi có số chết trẻ, có điều anh trai ngươi có số sống lâu, ngoài ra ngươi còn một người chị gái cũng chết sớm, nhưng tuổi thọ cũng dài hơn ngươi, mặt khác…” Trần Hạo còn chưa nói xong, người đàn ông mặc quân phục lớn tiếng nói: “Ngài gạt ta, ta không có chị gái, ta chỉ có một người anh trai thôi.” Thấy dáng vẻ điên cuồng của người đàn ông mặc quân phục, Trần Hạo nói: “Ngươi hỏi, ta mới nói, tin hay không, tùy ngươi.” Người đàn ông mặc quân phục trầm mặc. Ngay cả quỷ già béo cũng hiểu ra chuyện này có vấn đề. Sau một lúc lâu, người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía Trần Hạo: “Ngài nói là ra có chị gái, sống lâu hơn ta, anh trai ta cũng sống lâu, đúng không?” Trần Hạo cười không nói. “Đại nhân, ta muốn người đòi lại công bằng cho ta, ta muốn hỏi lí do, đại nhân, người có thể giúp ta không?” Người đàn ông mặc quân phục nghiêm túc mở miệng, trong ánh mắt chứa cảm xúc phức tạp. Leng keng: Giết chết Uông Hải, âm linh có chín mươi bảy năm đạo hạnh, hoàn thành tâm nguyện, mở ra tinh hồn. Âm thanh từ hệ thống bất chợt vang lên. Nghe thấy vậy, Trần Hạo sửng sốt. Trần Hạo không nghĩ tới chỉ một mình Uông Hải có thể kích hoạt hai nhiệm vụ. Nhưng mà, phần thưởng này mở ra tinh hồn, tinh hồn là cái gì, tinh hồn có quan hệ gì với tinh khí thần? Không phải nó chính là chìa khóa đột phá cảnh giới Tiên Thiên và vượt qua cõi trần sao? Trần Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản, hắn nói thẳng: “Ngươi nói muốn đòi công lý, vậy là ngươi muốn ta đi tìm anh trai ngươi đòi công bằng phải không?” Người đàn ông mặc quân phục gật đầu. Trần Hạo cười: “Nếu như ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi lấy cho ta một ít xương của ngươi, ta sẽ dùng máu của ngươi để tìm vị trí của anh trai ngươi.” Người đàn ông mặc quân phục nói: “Xương của anh tôi ở chỗ thung lũng, ta sẽ đưa chúng cho đại nhân.” Nói xong, hắn biến mất. Trần Hạo hài lòng. Nhiệm vụ thứ hai khá hợp lí. Chỉ có điều, chỗ này có hai con quỷ. Trần Hạo nhìn quỷ già mập, hỏi: “Còn ngươi thì sao, ngươi không có mong muốn gì sao? Đừng nói tới bảo vật, ta không tin ngươi quan tâm tới thứ đó.” Quỷ già mập khổ sở nói: “Ta cũng có nguyện vọng tìm kiếm anh trai hắn ta, đúng thật là anh trai hắn trộm bảo bối của ta, nhưng mà không phải là vật gia truyền, mà là cháu gái bảo bối, nếu không phải nhờ cháu gái ta, anh trai hắn sẽ không biết vật gia truyền giấu ở đâu, thế mà sau khi tên đáng ghét đó lấy được bảo vật, hắn dám bỏ trốn, làm cho cháu gái của ta tổn thương, trong lúc truy đuổi, nó rơi xuống thung lũng, hương tiêu ngọc vẫn, ta hận không thể chặt hắn thành tám khúc.” “Leng keng: Giết chết Ngô Thiết Hùng, âm linh có chín mươi bảy năm đạo hạnh, hoàn thành tâm nguyện, mở ra tinh hồn.”