Chương 887: Lựa chọn

CHƯƠNG 887: LỰA CHỌN Không bao lâu sau, đại đế và đế quân trở về, mỗi người bắt được rất nhiều ngoại tộc, mỗi loài đều không giống nhau. Trần Hạo nhét mọi thứ vào Tụ Lý Càn Khôn giao cho Đại Đế thu xếp. Vào thời điểm này, cuộc chiến đấu giữa A Mịch La và bóng ma trong suốt đã đi vào hồi căng thẳng quyết liệt. Có thể thấy được A Mịch La đang chiếm giữ thế thượng phong, hoàn toàn áp ảo bóng ma trong suốt. Nhưng mà bóng ma trong suốt đặc biệt kỳ quái, giống như nó có được một cơ thể bất tử, làm thế nào cũng không thể đánh. Có vẻ nó biết rõ năng lực kỳ quái của bản thân cho nên dù đang gặp thế bất lợi bóng ma trong suốt vẫn không chịu rút khỏi trận chiến mà dây dưa không ngừng. “Ngươi đã thành công trong việc chọc giận ta!” Sau khi A Mịch La một lần nữa đẩy lùi bóng ma trong suốt, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, tiếp theo sau đó là một dãy huyết quang trăm thước hiện lên trên cơ thể của A Mịch La. Huyết quang vừa xuất hiện liền che phủ cả trời đất, vấy lên một vùng tang thương chết chóc. Bóng ma trong suốt vốn còn muốn dây dưa thêm nữa nhưng cuối cùng cũng sợ hãi, do dự một hồi thì xoay người chạy về phía đáy biển. Ngay lúc này, huyết ảnh đã lan phủ, nước biển rực lên một màu đỏ như máu. Sau đó nước biển đỏ như máu cuộn lại cuốn lấy nửa thân hình của bóng ma trong suốt. Bóng ma trong suốt sợ hãi tột độ, cả người run bần bật chấn động đột ngột hóa thành những bóng ma nhỏ, chi chít tháo chạy khắp nơi. VÙ! Một ánh hào quang nhẹ dịu xuyên qua từ phía chân trời và bừng sáng lên phía trên biển máu. Trong phút chốc tất cả bóng ma nhỏ lần lượt biến mất, hóa thành hư vô, chỉ có một người bị giam giữ trên mặt biển, không thể động đậy. A Mịch La chợt nhìn qua, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ hung tợn, đằng đằng sát khí. Người phụ nữ mặc đồ trắng bị nhìn muốn thủng người nhưng mặt vẫn không biến sắc đưa mắt liếc nhìn lại nàng, ánh mắt lóng lánh sáng như sao. Khoảnh khắc sau đó, sắc máu trong mắt A Mịch La mờ đi và cơ thể cơ thể nàng khẽ dao động lắc lư, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc kéo dài. "Không tồi. Chiếc phiếu này ít ra cũng đã thu thập được hầu hết những ngoại tộc đang ẩn nấp ở bên ngoài thế giới. Ngăn chặn được rất nhiều rắc rối cho sinh linh con người, công đức vô lượng." Nhân cơ hội câu được bóng ma trong suốt vào trong Tụ Lý Càn Khôn, Trần Hạo khoái chí cười tít cả mắt lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người phụ nữ. A Mịch La nhìn sang Trần Hạo buồn bã nói: "Vậy là, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành?" Trần Hạo cười trả lời: "Đúng rồi, nào, để ta giới thiệu với ngươi, đây là người bạn hợp tác với ta, Nguyệt Linh. Nguyệt Linh, còn đây là La Sát Nữ A Mịch La." Người phụ nữ áo trắng im lặng. A Mịch La nheo con mắt nhìn người phụ nữ áo trắng một lúc rồi nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì dường nhu Nguyệt Linh chỉ có một đó chính là Hằng Nga.” Trần Hào sửng sốt. Mẹ kiếp, ngươi đang nói cái gì vậy? Hằng Nga? Mọi người không nghe không sai đâu! Nguyệt Linh này làm sao có thể liên lạc với Hằng Nga? Với lại, nữ thần Hằng Nga thực sự tồn tại? Nữ phụ nữ áo trắng bình tĩnh, dửng dưng không chút tỏ vẻ lên tiếng: "Không hổ là huyết mạch Tu La thuần khiết có hiểu biết sâu rộng. Không sai, bản thể của ta chính là Hằng Nga." Thừa nhận rồi! Chị gái áo trắng, là Hằng Nga! Khó trách cô ta biến ảo linh hoạt, thanh tao diễm lệ đến thế, chỉ có tiên nữ Nguyệt Cung mới có khí chất như vậy! Trần Hạo ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói cái gì. Thân phận của Nguyệt Linh quá sức thần kỳ. Kỳ lạ hơn nữa là, ta đã gặp Hằng Nga ở núi Âm Nguyệt còn cứu một trong những phân thân của nàng ấy. . . .Khụ, có vẻ như bây giờ ta lại đang chuyện hãm hại nàng! Tâm trạng Trần Hạo có chút phức tạp. A Mịch La tiếp tục: "Hằng Nga là một tiên nữ trên trời, tất cả các vị thần Thiến Giới đều đã biến mất. Làm thế nào người có thể tồn tại được?" Người phụ nữ áo trắng đáp: "Bởi vì ta là linh hồn của mặt trăng, nhân gian có thể không có thần tiên không thể sống thiếu ánh trăng. Ta đã từ bỏ thân phận thậm chí từ bỏ quyền nắm giữ mặt trăng. Giảm 3 phần linh thể, tự cắt bỏ đạo hành mới đạt được sự may mắn sống còn” A Mịch La nhìn Chen Hao và hỏi: "Ta muốn biết, đến cuối cùng kế hoạch của các người là gì?” Người phụ nữ trả lời: "Ngươi không hỏi thì ta cũng phải nói cho ngươi biết, bởi vì kế hoạch này, ngươi cũng sẽ trở thành một phần trong số. Ta phải đem sáu cõi luân hồi xuống Âm Giới, sau đó tái tạo lại âm phủ." A Mịch La kinh hãi: "Cái này sao có thể!" “Không có gì là không thể. Sau năm đó, Cố Nương Nương thích hoàn cảnh của Âm Giới và lúc này mới đặt Lục Đạo Luân Hồi vào trong đó để hình thành âm phủ. Hiện giờ đất trời gặp đại họa, tái tạo nhân gian, và theo lẽ tự nhiên địa phủ sẽ được dựng lại." "Một khi đã như vậy, vì sao không chọn chỗ cũ mà dựng? Địa ngục ở Âm phủ rất hoàn hảo, ngàn năm nay không hề xảy ra sai sót." A Mịch La hỏi lại cô ta. Những lời thuật lại của người phụ nữ khiến A Mịch La vô cùng bàng hoàng: "Sao có thể, biển máu là thánh địa của tộc Tu La ta, không thể nào cạn kiệt, ngươi lừa ta." Người phụ nữ áo trắng nói tiếp: "Phải hay không, ngươi đi thì sẽ biết. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết, tái tạo Địa ngục là cơ hội sống duy nhất của nhân gian. Nếu không muốn tộc Tu La cắt đứt cơ nghiệp thì ngươi chỉ có thể hợp tác với ta." A Mịch La nhìn gắt gao vào cô ta: "Khi nào đến Âm phủ nữa?" "Nếu ngươi muốn đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đưa ngươi đi." Người phụ nữ mặc đồ trắng trả lời “Ngay bây giờ” Người phụ nữ áo trắng nói: "Quyết định xong chưa? Ta sẽ đưa ngươi trở về, nhưng mà muốn quay lại nữa thì chỉ còn cách hợp tác ngươi mới có thể quay lạ. Đến lúc đó, ngươi đã thân bất do kỷ(*)." (*) ý chỉ thân không do mình làm chủ, tóm lại là không còn sự lựa chọn làm theo ý muốn của mình A Mịch La nói không chút cảm xúc: "Đừng nói nhảm, đưa ta trở về." Người phụ nữ mặc áo trắng khẽ cười rồi phất tay, một thứ ánh sáng dịu bao trùm lấy A Mịch La, trong phút chốc phá vỡ một khe nứt rồi biến mất. Trần Hạo há hốc mồm, hai mắt trợn to khi nhìn thấy diễn cảnh trước mắt: "Đạo hữu Nguyệt Linh, ngươi đi Âm phủ rồi sao?" Người phụ nữ mặc áo trắng cho biết: "Một lần trước đây ta qua đã để lại dấu ấn ở đó, muốn đi qua vô cùng dễ. Nhưng Âm phủ hiện giờ còn hoang tàn hơn nhân gian, nó đã trở thành một nơi bị ruồng bỏ và bị các thế giới khác châm chiếm, bất cứ khi nào cũng có thể sụp đổ. Các cường giả ở Âm phủ đều đã rời đi, chỉ còn lại trăm tộc sinh linh đang vật lộn khổ sở khôn cùng. " Nói xong, người phụ nữ áo trắng đưa mắt nhìn Trần Hạo: "Âm Phủ sẽ không kiên trid được bao lâu nữa, đạo hữu, cả nhân gian dựa vào ngươi rồi." Trần Hạo không hiểu sao lại có cảm giác áp lực. Điều này có nghĩa đột phá Tiên Thiên đạt được mọi thứ là điều hiển nhiên. Chỉ có như vậy mới có thể tiến hành bước thứ hai xây dựng lại Địa ngục, nếu như Trần Hạo không đột phá thì mọi sự chuẩn bị đều uổng phí. Và cách duy nhất để Trần Hạo đột phá Tiên Thiên chính là kích hoạt tinh lực Tam Tạng thần khí, sau đó hợp nhất tinh khí và thần khí, ngưng tụ nguyên thần, mới có khả năng đột phá Tiên Thiên. Bây giờ tinh Tạng, khí Tạng đều đã mở, duy chỉ có thần Tạng vẫn chưa có. Tuy nhiên Trần Hạo đã có ý tưởng và tìm thấy đường rồi, nhưng hắn vẫn cứ chần chừ lưỡng lự mãi. Đến bây giờ Trần Hạo nghe mấy lời của người phụ nữ áo trắng nói, hắn đã biết bản thân không thể do dự nữa. Từ trên biển máu rời đi, Trần Hạo không quay lại Hong Kong nữa, mà trực tiếp xoay người về lục địa, sau đó ngồi máy bay về tới quê nhà. Khi Trần Hạo gặp lại trấn nhỏ quê hương của mình, khi nhìn thấy gia đình, trong lòng hắn có một luồng khí không biết thế nào mà càng ngày càng mãnh liệt. Thẩn thờ hồi lâu, hắn thở dài một tiếng. Cắt đứt ràng buộc, không dính bụi trần.