Chương 888: Nhìn Thấu-Đột phá

CHƯƠNG 888: NHÌN THẤU-ĐỘT PHÁ Sự trở về đột ngột của Trần hạo làm mẹ hắn rất vui mừng khôn xiết, bà vừa hầm con gà mái già vừa giết, vừa hỏi thăm công việc của Trần Hạo. Trần Hạo liếc nhìn tiểu Hoàng. Chà, bình tĩnh thật đấy, chẳng qua là nó đã nhắm tịt hai mắt lại. Đành chịu thôi, mẹ của ông chủ giết gà, nó dám có ý kiến sao? Hơn nữa bây giờ gà trống có thể nhìn thấu rồi, không có gà khôn sinh ra, chỉ là gia cầm, gia cầm có sinh mệnh của gia cầm, bản thân cứu lấy một con nhưng không cứu được tất cả. Trần Hạo thở dài rồi nói: "Công việc còn thiếu một số thứ, nên có được ngày nghỉ còn liền trở về xem một chút, ừm, trong nhà thế nào rồi mẹ?" Mẹ Trần Hạo cười trả lời: "Còn có thể thế nào nữa, giống như trước đây thôi, chỉ là em trai của con trước đây được nghỉ phép là sẽ về đây, bây giờ nghỉ hè rồi mà không về. Nó còn nói phải học ngoại ngữ. Con nói xem thằng nhỏ này, hiện tại trên thời sự nói khắp nơi đều rất hỗn loạn, nhất là ở nước ngoài ngày nào cũng có người chết. Nó vẫn muốn ra nước ngoài”. Tất nhiên Trần hạo biết chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù tình hình hiện tại đã khác trước kia nhưng học ngoại ngữ cũng không được cái xá gì. Chỉ là em trai với một đứa con gái nào đó cùng học ngoại ngữ nên là một chuyện khác nữa, coi như là để vun đắp tình cảm. “Không sao, lát nữa con gặp nó xem.” Trần Hạo đáp lại một câu. "A đúng rồi, còn một chuyện nữa. Con đã về và tốt hơn hết là không nên ra ngoài vào buổi tối. Chỗ của chúng ta bây giờ rất nguy hiểm." Mẹ Trần Hạo nói thêm. Hắn tò mò hỏi: "Chỗ của mình có chuyện gì sao mẹ?" Bà kể lại: "Chính là con sông Kim. Cách đây một thời gian, xung quanh sông Kim xảy ra mấy vụ việc kỳ lạ. Con đê ở hai bên là nơi thả gia súc kết quả là bầy gia súc biến mất một cách đột ngột. Ban đầu cứ trưởng là có kẻ trộm nhưng về sau gia súc biến mất ngày càng nhiều. Còn có nhiều người nhìn thấy những con quái vật to lớn xuất hiện từ sông Kim. Rồi thành phố đã cử người đến canh gác, thị trấn cũng tập hợp thanh niên trai tráng phát súng. Cha con đã đăng kí rồi, họ tuần tra liên tục vào ban đêm. " Sau khi nghe mẹ kể Trần Hào không khỏi sửng sốt. Quái vật to lớn! Đó chẳng phải là sinh vật dưới lòng đất sao? Không ngờ thứ này lại ban ngày ban mặt xuất hiện trước cửa nhà mình. Tuy nhiên, dường như theo Thiên Đạo tách khỏi, sinh vật dưới lòng đất cũng ít xuất hiện hơn. Nơi quê nhà này, hắn cũng không biết nó có bị bỏ sót lại không. "Con hiểu rồi." Hàn huyên về chuyện nhà chuyện cửa, giúp nhau làm bữa cơm, hai mẹ con kể về những thứ thú vị mà mình đã gặp, mấy chuyện của nhà người ta, từng cái một và một bàn đồ thịnh soạn đã sẵn sàng. Nhưng cả Trần Hạo và mẹ chưa đụng đũa đã có người chạy tới thét to, nhưng là một người phụ nữ mà mẹ quen biết muốn chơi mạt chược, ba thiếu một. Mẹ Trần Hạo cắn vội vài miếng, dặn dò mấy câu rồi vội vội vàng vàng rời đi. Trần Hạo thấy thế thì cười cũng không được, khóc cũng không xong, trong lòng có chút ngưng đọng, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy tốt hơn rồi. Đây là tình yêu thương gia đình, không thể hiện hay bày tỏ nhưng hiện hữu ở khắp mọi nơi trong cuộc sống. Cắt đứt phàm tục, siêu thoát chính mình, đây là phương pháp thăng cấp Tiên Thiên mà hắn nghĩ đến. Tinh là cơ thể, Khí là huyết mạch, và Thần Tắc là ý niệm, là cảm xúc, là linh hồn của con người. Do đó, hệ thống có thể mở khóa Tinh Tạng, mở khóa Khí Tạng, đây là giải phóng cơ thể giống với việc đả thông nhâm đốc nhị mạch(*) đã cho Trần Hạo một con đường rộng lớn. (*)Trong cơ thể con ngươi có hai mạch: mạch Nhâm và mạch Đốc Mà Thần Tắc của Trần Hạo là ý niệm linh hồn nên hệ thống này không giúp được gì, nếu không thì Tiên Thiên sẽ không phải là Tiên Thiên của hắn mà là Tiên Thiển của hệ thống, không có ý nghĩa gì cả. Vì vậy, điều này đòi hỏi Trần Hạo phải tự mình lĩnh ngộ, tự mình phá vỡ màn sương mù và dùng trái tim của chính mình để dung hợp Tinh-Khí tạo ra nguyên thần. Chỉ là phương pháp này hơi tàn nhẫn, muốn siêu thoát khỏi thì phải vứt bỏ hết toàn bộ quá khứ, sau đó một thân một mình vô khiên vô quải (*) mới có thể đạt được đại đạo. (*) Ý chỉ không vướng bận, không còn dính dáng đến thứ gì trên đời Các vị thần, chư tiên và chư Phật trong quá khứ đều như thế. Nói theo cách của Phật giáo thì đó là sự khác biệt giữa tình yêu lớn và tình yêu nhỏ. Tình yêu nhỏ không quan trọng, tình yêu lớn chính là trọng điểm. Nhưng trong khoảnh khắc gặp lại mẹ sau thời gian dài, Trần Hạo chợt nhận ra một số điều, rằng tham lam là tội, mà buông bỏ, cũng là tội. Những gì không phải của ta, ta cũng không đòi hỏi xa xỉ. Những gì đáng lẽ là của ta thì ta cũng không nên từ bỏ. Việc chào đời đã là một sự ràng buộc, thừa kế huyết thống tổ tiên, kế thừa tình cảm của cha mẹ, bầu bạn bầu bè đồng hành cùng nhau khắp bốn phương phương, ngay cả là người qua đường cũng đã một lần bắt tay, được một lần động viên của người lạ. Đây đều là thứ không thể nào cắt đứt, nếu buộc phải cắt, cho dù đạt được Tiên Thiên, thì tâm-linh cũng không trọn vẹn. Nói thử thần và ma có sự khác biệt gì? So với việc giành giật với người khác thì vứt bỏ tất thảy những gì thuộc về mình càng đáng sợ hơn mới đúng Có lẽ đây chính là lý do trời đất không cho phép tu hành. Tình yêu nhỏ chưa tu xong mà còn bàn đến tình yêu lớn? Ta cầu đạo, cầu siêu thoát, nhưng ta không sẵn sàng từ bỏ những gì mình có được. Họ là một phần tạo thành sinh mệnh ta, cắt bỏ phần này tức là sự quái dị và không hoàn thiện. Trần Hạo không ăn gì chỉ ngồi nhìn đồ ăn, hai mắt rực lên, những dòng suy nghĩ trong đầu tán loạn mịt mù hệt như sông cuộn biển gầm. Ở bên cạnh, ánh mắt con gà trống xa xăm nhìn Trần Hạo. Mặc dù mẹ đại nhân có thể giết gà, nhưng mà lão đại à, thân là một người nhóm mà sao lại làm như thế trước mặt tôi, sao có thể nhìn canh gà bằng ánh mắt bốc lửa như vậy chứ hả? Bạn có thực sự thích thịt gà rất nhiều? Có phải sẽ có ngày ngài ăn luôn tôi không? “RẦM!” Bất thình lình, Trần Hạo đứng bật dậy giơ tay vỗ mạnh trên mặt bàn, khí tức trên người kích động, một loại khí tức khó hiểu vây quanh lấy hắn. Tiểu Hoàng đang nhìn Trần Hạo. Tiểu Hắc đang thưởng thức món canh cá tuyệt mĩ. Lam Điệp đang liếm mật hoa, cả thảy đều bị dọa nhảy dựng. Cả ba đồng thời nhìn Trần Hạo, ánh mắt hoàng mang không hiểu gì. "Trời không dung được đạo. Ta hà tất gì phải cầu đạo? Cái ta cầu là sự siêu thoát, sự chuyển hóa cuộc đời và tạo hóa vô hạn. Mặc kệ gông cùm gì đó, nhân quả, ta tự có đạo của ta." Trần Hạo đột nhiên nói một câu xong liền bước đi khỏi, ngay ba đứa nhỏ cũng không quan tâm. Ba đứa đưa mắt nhìn nhau, bất lực đi theo phía sau. Trần Hạo hôm nay có chút căng thẳng, chúng nó lo sợ có khi nào Trần Hạo vì áp lực quá lớn mà tan nát cõi lòng. Sau khi ra khỏi nhà, Trần Hạo lần lượt đến thăm họ hàng và bạn bè. Vì bị ngã từ trên lầu cao xuống, bị cụt cả hai chân, ông Ngũ đã mấy chục năm không đứng dậy được, khi còn nhỏ đối xử rất tốt với Trần Hạo. Hầu hết những câu chuyện thần thoại và kỳ lạ mà Trần Hào biết đều do ông Ngũ kể lại. Tam bá làm nghề đánh cá và săn thú quanh năm để chống đỡ cả một gia đình. Đường tỷ buôn bán quần áo tại quê nhà. Thầy trung học của Trần Hạo năm đó là giáo viên Trần Hạo hồi nhỏ Ngày xưa còn đỡ, nhưng giờ nó có gia đình rồi thậm chí đã có một đứa con, đang ở nhà chăm sóc vợ con. Một thằng bạn cùng lớp mù mịt không biết lối thoát. Hễ người nào ở nhà, ở trong trí nhớ là Trần Hạo sẽ đến thăm từng người một, và mỗi lần đến thăm hỏi đều có gặt hái, điều này khiến năng lượng trong cơ thể hắn càng trở nên huyền diệu. Sau đó, hắn đến bờ sông Kim và nhìn thấy nước sông đang khuấy động, dưới lòng đất lộ con quái vật với thân hình khổng lồ. Còn có một người đang chạy trốn, cõng người cha trên lưng. Trong một giây thoáng qua, Trần Hạo nhớ lại khi còn bé, hắn được cha cõng trên lưng đi đường tối, nhưng lại thế nào đó đi ngang qua mà không sợ. Trong tích tắc, trong lòng sinh ra một loại xúc động nào đó, khí tức chợt thay đổi, tan chảy, biến hóa, sau đó dẫn mở ra được hai loại sức mạnh vốn có trong cơ thể từ lâu nhưng vẫn luôn ẩn nấp. Sự dung hòa của ba loại sức mạnh làm cho đôi mắt của Trần Hào trở nên tối tăm, và sau đó cả đất trời đều sáng bừng lên. Trần Hạo nhìn thấy cảnh vật của trời đất, dòng sông Kim quanh co uốn lượn, đám đông tụ họp, hàng loạt tiếng súng, thứ dưới lòng đất giận dữ, còn có….bản thân đang đứng đấy.