Chương 897: Không đùa.

CHƯƠNG 897: KHÔNG ĐÙA. "Ngũ gia, ngài đừng nóng giận, đây là người do ta mang tới." Trần Hạo và ông cụ đều không nói gì, Trần Kim Liên vội vàng tiến lên giải thích. Ông lão què chân không hề bị lay động, chỉ lạnh lùng nói: "Ta biết, họ hàng nghèo đây mà. Nhưng gia đình họ Kim cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể leo lên. Mọi người đều phải tự giác." Trần Kim Liên thay đổi sắc mặt. Nghe có vẻ như ông già què chân đã biết thân phận của Trần Hạo, ông ta biết điều đó và hiển nhiên cả gia đình cũng biết. Nhưng cho dù như vậy, Ngũ gia vẫn nói những lời khó nghe như vậy, thật là quá đáng. Hơn nữa bây giờ cũng biết rồi, vậy Trần Kim Liên cần phải làm một lựa chọn. Là đứng bên gia đình họ Kim, hay bên gia đình họ Trần. Nếu chuyện không rõ ràng lắm, vậy đương nhiên Trần Kim Liên sẽ đứng về phía gia đình mình, dù sao ba mẹ và người thân là sự lựa chọn trong tiềm thức, chứ đừng nói đến việc gia đình mình cũng thuộc dạng nhà quyền thế. Không thể vì một người chung dòng máu không biết xuất hiện từ đâu mà trở mặt với ba mẹ. Nhưng bây giờ, khi biết được sự lợi hại của Trần Hạo, đương nhiên Trần Kim Liên sẽ không lựa chọn thô tục, mà đứng về phía “Chân tướng”. "Ngũ gia, lời này của ngươi thật quá đáng, đây là ca ca trong dòng họ ta, còn đây là ông cố trong dòng họ ta, lại nói tiếp, ông nội của ta cũng là con trai của ông cố, ngươi nhận ông nội của ta là anh, đi theo cả đời, vậy đó là hậu bối, thiếu tôn trọng ông cố nghĩa là không tôn trọng người lớn tuổi." Trần Kim Liên phản bác. Ông già què chân nhếch miệng cười một tiếng: "Liên nha đầu, ngươi coi ta là già tuổi nên hồ đồ à, ngươi nhìn xem ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Cha của ông nội ngươi, vậy phải bao nhiêu tuổi? Người này, nhìn còn không già bằng ta đâu? Hai người các ngươi, lá gan cũng không nhỏ đấy, lại..." Ông ta còn chưa nói xong, Trần Hạo đã vung tay lên, và ngay lập tức một luồng áp lực bao trùm ông già què chân, khiến ông ta đóng băng tại chỗ, động đậy một chút cũng là điều hi vọng xa vời. "Ông già, ta không ở đây để nói dối, cũng không phải tới để làm ra vẻ. Ta chỉ đến để giải quyết chấp niệm của ông cố. Năm đó, vào ngày mừng thọ 50 tuổi của ông cố ta, Trần Thuật Thành mang theo Trần Thuật Minh trốn đi và chỉ để lại một bức thư, rồi mịt mù không có tin tức gì. Trong những năm qua, điều này đã trở thành tâm bệnh của ông cố ta. Bây giờ ta đến đây vì ba mục đích. Đầu tiên, năm đó Trần Thuật Thành đã để lại đồ cũ gì? Ông cố của ta muốn xem, và thứ hai, chúng ta muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Trần Thuật Minh sau khi bị Trần Thuật Thành mang đi? Tên Trần Thuật Minh có thể thay tên đổi họ, giàu sang danh giá, nhưng không có tin tức nào về Trần Thuật Minh. Ngươi đi theo Trần Thuật Thành, vậy chắc chắn ngươi phải biết điều gì đó. Thứ ba, nói cho chúng ta biết, mộ của Trần Thuật Thành ở đâu." Nói xong, Trần Hạo nhìn ông già què chân, người đang lộ ra ánh mắt kinh hoàng và nói tiếp: "Ta thả ngươi ra, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, giải quyết xong chấp niệm này, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, cái gọi là gia đình họ Kim này, đối với ta mà nói, không là gì cả.” Dứt lời, ông già què chân lập tức cảm thấy cơ thể mình có thể di chuyển, nhưng giờ ông không còn ngang ngược như trước đây nữa. Trải nghiệm vừa nãy thật sự kinh khủng, loại cảm giác không thể nói, không thể di chuyển một chút nào, cảm giác giống như một người chết sống lại, thật kinh khủng. Và bây giờ, ông già què chân cũng hiểu được, những người được gọi là họ hàng nghèo ở đây không đơn giản như vậy, và họ không phải là người mình có thể khiêu khích. "Ngài là Trần Vệ Đình?" Ông già què chân nhìn về phía ông cụ và nghi ngờ hỏi. Ông cụ nói: "Là ta." Ông già què chân hít một ngụm khí lạnh. Nếu đây là sự thật, thì ông già vẫn chưa chết, vậy giờ ông ta cũng đã hơn một trăm tuổi, nhưng trông còn trẻ như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng với trải nghiệm vừa rồi khiến ông già què chân đã tin một chút, ông ta ngập ngừng và nói: "Ta không biết chuyện liên quan tới đại ca. Ta chỉ biết rằng khi ta biết hắn, tên của hắn là Kim Diệu Minh, và lúc ấy hắn vẫn còn là một người làm việc dưới lòng đất. Nhưng sau đó ta đã nhiều lần nghe được cái tên Trần Vệ Đình từ miệng hắn và còn gọi là cha, lúc ấy ta cũng có nghi ngờ. Sau đó điều tra, ta mới biết được sự tồn tại của ngươi, nhưng không phải ngươi đã..." Liếc nhìn ông cụ một chút, ông già què chân do dự một lúc, nhưng vẫn không nói từ chết ra và ông ta nói tiếp: "Thật không may, trước kia đại ca đã phải chịu quá nhiều thương tích, cơ thể không khỏe, già rồi còn trúng gió, đôi lúc còn không tỉnh táo, có một thời gian, hắn đã chuyển biến tốt hơn và nói muốn trở về nhà, chết phải lá rụng về cội. Nhưng hắn đã bị mấy tên khốn nạn ngăn cản, dẫn đến hắn nộ khí công tâm và hoàn toàn không thể tỉnh táo.” Mặt ông cụ không hề cảm xúc: "Ta biết, vậy Trần Thuật Minh đâu? Ngươi biết tin tức của hắn không?" Ông già què chân nói: "Ta không biết Trần Thuật Minh, nhưng trước khi đại ca trúng gió, hắn đã lặng lẽ đưa cho ta một thứ và nói rằng, nếu hắn không thể kiểm soát được hành vi của bản thân thì sau khi hắn mất, thì ta hãy chôn thứ đó cùng hắn. Sau đó, ta mở nó ra và nhìn qua, bên trong có một số thứ lung tung, còn có một bức ảnh, trong bức ảnh là đại ca và một cậu bé nhỏ tuổi." Ông cụ thay đổi sắc mặt, nhưng im lặng không nói gì. Trần Hạo thở dài một tiếng. Hành vi này, rõ ràng chứng tỏ Trần Thuật Minh đã chết từ lâu. "Vậy mộ của Trần Thuật Thành ở đâu?" Trần Hạo hỏi. Ông già què chân chuẩn bị trả lời thì ông cụ đã mở miệng: "Không cần, bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn." "Ông cố?" Ông cụ nói: "Không cần phải nói nữa, đứa con trai này, không đáng để ta nhìn hắn. Cho dù mắng hắn, đánh hắn thì hắn cũng không xứng, hắn không xứng." Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt của ông cụ đã đỏ hoe, hàm răng nghiến chặt, hiển nhiên trong lòng ông cụ đang vô cùng đau buồn và tức giận. Trần Hạo cũng không biết phải nói gì. Suy nghĩ kỹ một chút, người ông cả mình chưa từng gặp mặt kia, thật đúng là một cái hố. Mình có một lý tưởng cao cả, có thể. Nhưng đầu tiên tức chết cha ruột, sau đó mang em trai đi, nhưng lại hại chết em trai rồi. Nếu như vậy cũng thôi, nói không chừng em trai chết cũng không tiếc. Nhưng sau đó, hắn ta không quay về nhà để nhận lỗi trước mộ ông cố, mà còn che giấu về cái chết của em trai, còn mình thì thay tên đổi họ, trốn tránh hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thậm chí, hắn ta còn muốn, lá rụng về cội sau khi chết. Hắn cũng không biết đầu óc người này nghĩ gì, đã bất hiếu như thế, hắn còn có mặt mũi nào để lá rụng về cội, còn có mặt mũi nào để thấy liệt tổ liệt ông? "Nếu ông cố không muốn gặp, vậy thì đi thôi." Trần Hạo mở miệng nói. Ông cụ không nói lời nào và bị Trần Hạo đỡ rời đi. Nhưng vào lúc này, một vài chiếc xe đã chạy qua, sau đó một đám người xuống xe và chặn ở cổng. “Chú năm, sao chú không bắt hai tên lừa đảo này lại?” Một thanh niên bước tới, mặt lộ vẻ không vui nói. Nét mặt của ông già què chân thay đổi. Thằng nhóc này, không nói lời nào thì ngươi sẽ chết à, quả nhiên là con cưng nhà giàu, một đời lại không bằng một đời. Trần Hạo không thèm quan tâm đến người này, hắn nhìn về phía Trần Kim Liên: "Hôm nay cảm ơn ngươi, những gì ta đã hứa với ngươi vẫn còn hiệu lực như cũ. Nếu sau này ngươi gặp rắc rối, thì hãy gọi ta." Nói xong, Trần Hạo mang theo ông cụ và trực tiếp bay lên không trung rồi biến mất. Vốn dĩ thấy Trần Hạo không để ý đến chính mình, người thanh niên còn có chút tức giận cũng sửng sốt khi nhìn thấy điều này, hắn ta ngây người nhìn xung quanh, sau đó kinh ngạc nói: "Vừa rồi là tình huống gì? Người đâu?" Trần Kim Liên không muốn trả lời, nàng xoay người rời đi. Nhận được sự hứa hẹn, khiến tâm trạng hiện tại của nàng rất tốt. "Tiểu Liên, đứng lại cho ta, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Một người đàn ông trung niên hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy. Trần Kim Liên nhếch miệng cười một tiếng: "Ba, không có chuyện gì..." "Nói." Người đàn ông trung niên quát lớn. Vẻ mặt của Trần Kim Liên cứng lại, nhưng nàng lập tức chế nhạo: “Được rồi, ta nói, vừa rồi là ông cố nội và người anh trong dòng họ, có lẽ các ngươi cũng biết, họ là thân thích nghèo mà các ngươi đã biết từ sớm nhưng chưa bao giờ chấp nhận, và thậm chí còn ngăn cản ông nội lá rụng về cội." "Vừa rồi không phải là điều mà những thân thích nghèo có thể làm được. Đây không phải là người bình thường." Người đàn ông trung niên nói, mắt hắn ta lấp lóe. Trần Kim Liên cười như không cười nói: "Đúng thế, ta không biết ông cố, nhưng người anh trong dòng họ thật sự rất lợi hại. Lúc trước ta lên cơn bệnh tim, hồn phách bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi, chính là người anh trong dòng họ cứu ta về, hắn thậm chí còn có thể mệnh lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường và cũng chữa khỏi bệnh tim cho ta. Thế nào, có phải rất thần kỳ không. Cảm giác giống như nằm mơ vậy, chúng ta lại còn có một người cùng dòng họ giống như thần tiên." "Nhưng thật đáng tiếc khi các ngươi xúc phạm người ta, không, nên nói rằng ông nội đã làm tất cả, để ông cố thất vọng, để người anh trong dòng họ thất vọng, các ngươi mất cơ hội nhận người cùng dòng họ và không thể làm người thân với thần tiên." "Tiểu Liên, ta vừa nghe hắn nói, hứa gì đó với ngươi?" Lúc này, một người phụ nữ trung nhiên như một quý bà mở miệng. Trần Kim Liên cười khẩy: "Bác cả, ngươi không nghe lầm, bởi vì ta gọi hắn là anh, nên ta đã nhận được một lời hứa từ hắn rằng, sau này hắn có thể giúp ta một lần khi ta gặp khó khăn." Nói tới đây, Trần Kim Liên mỉm cười và nói: "Lời hứa này không hề nhỏ, sau khi người anh cùng dòng họ gặp bà Từ ở sát vách nhà chúng ta, nói nàng có rất nhiều công đức, nên đã phong cho nàng làm Thành hoàng của Đế Đô này ngay tại chỗ, khiến bà Từ trở nên trẻ trung như 20 tuổi. Ta nghĩ, nếu ta muốn, người anh cùng dòng họ này cũng có thể phong thần cho ta. Các ngươi nói, ta nên làm Cửu Thiên Huyền Nữ, hay là..." "Đủ rồi!" Người đàn ông trung niên quát lớn, sau đó lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không được đi đâu nếu không có mệnh lệnh của ta." Nói xong, người đàn ông trung niên nhìn về phía những người khác và nói tiếp: "Phái người đi điều tra người một nhà kia, ta muốn thông tin chi tiết nhất." Khi nghe điều này, Trần Kim Liên chỉ bĩu môi và không nói gì.