Chương 896: Tâm nguyện trước khi chết của Trần lão gia

CHƯƠNG 896: TÂM NGUYỆN TRƯỚC KHI CHẾT CỦA TRẦN LÃO GIA Đế Đô, long khí ngập trời, nhân khí tụ hội, vận khí tập trung. Từ nhỏ đến lớn, thậm chí tới tận hôm nay, đây là lần đầu tiên Trần Hạo nhìn thấy trung tâm Trung Quốc. Nổi tiếng không bằng mắt thấy. Nơi này quả không hổ là đô thành của Trung Quốc, là thánh địa trong lòng hàng tỉ người. Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy rất nhiều điều huyền diệu, cũng nhìn thấy không ít người tu hành. Dưới khí vận long mạch nơi đây, họ đã được che chở, không phải sợ thiên đạo phản phệ, so với nơi khác cũng nhẹ hơn nhiều. Quả nhiên trong công môn là nơi tốt để tu hành. Dời ánh nhìn, Trần Hạo nhìn một góc khác của Đế Đô. Đó là khu vực ngoài sân của một khách sạn được trang trí rất tươi vui, trông có vẻ như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc. Trên sân đang có không ít người đi lại, nói cười, vô cùng nhộn nhịp. Tuy vậy, có một người đang ngồi ghế, một cô gái đang nhàm chán uống nước trái cây, không hề có biểu cảm vui vẻ trước cảnh tượng náo nhiệt này. Bất thình lình, dường như cô gái cảm giác được gì đó, xoay người sang chỗ khác, sau đó khuôn mặt cô trở nên sửng sốt. Cô gái nhìn thấy hai người, một thanh niên trẻ tuổi và một ông lão. Ông lão thì cô không biết, nhưng còn người thanh niên thì chính là đại lão có quan hệ cùng huyết thống với cô. Đại lão đến gặp mình sao? Trên khuôn mặt cô gái hiện lên sự vui mừng, vội vàng đứng lên đi đến trước mặt người thanh niên, vui vẻ nói: "Anh, sao anh lại đến đây?" Trần Hạo nói: "Anh dẫn thái gia gia tới, ông muốn gặp cháu gái." Thái gia gia? Cô gái sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía ông lão đứng bên cạnh Trần Hạo. Đây… chính là ông tổ! Nhưng mà, tuổi của ông tổ lớn lắm rồi mà? Sao vẫn còn sống chứ? Thầm khiếp sợ trong lòng, ngoài mặt cô gái vẫn rất dịu dàng, nhanh chóng nói: "Cháu chào thái gia gia, cháu tên là Trần Kim Liên." Ông lão nhìn cô gái một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Cháu không phải họ Kim sao?" Cô gái cười nói: "Đó là do hồi trước cháu không biết, bây giờ đã biết rồi, cháu nhất định phải đổi lại họ gốc, nhận tổ quy tông. Nhưng Kim Liên là tên do ba mẹ cháu đặt, cháu cũng không thể bất hiếu nên đã giữ lại chữ “Kim”. Nếu thái gia gia không thích, cháu có thể xóa chữ “Kim” đi ạ." Ông lão lắc đầu: "Không cần đâu, cô bé này lanh lợi, khá lắm. Ừm, cháu có biết nơi ông nội cháu ở khi còn sống không? Dẫn ông đến đó để ông nhìn xem." Cô gái nói: "Cháu biết, giờ cháu sẽ dẫn ông đi." Nói xong, cô gái không quan tâm chuyện hôn lễ nữa, dẫn đường cho Trần Hạo và ông lão. "Tiểu Liên? Con làm gì vậy? Chuyện anh hai con kết hôn rất quan trọng, không lo đi hỗ trợ mà còn đi lung tung, chẳng ngoan gì cả." Lúc này, một người phụ nữ trông có vẻ rất chăm chút ngoại hình đi tới, trách cô gái. Cô gái cúi gầm mặt: "Có gì mà hỗ trợ chứ? Con đến đây đã là tốt lắm rồi. Anh hai ăn chơi lêu lỏng, lấy người ta chỉ làm hại đời người ta, chắc chắn không lâu dài được." "Hừ, con nhỏ này, ăn nói bậy bạ gì đ…" "Được rồi. Con còn có việc. Con phải đưa thái gia gia và anh họ bên nội đến nhà ông nội ở khi còn sống. Ở đây mọi người tự lo đi nhé." Cô gái nói xong, xoay người bước đi. Nhìn bóng dáng cô gái bỏ đi, người phụ nữ sửng sốt. Thái gia gia, anh họ bên nội? Người nhà họ Kim của thế hệ trước vẫn còn sống sao? Cả anh họ bên nội nữa. Uhm… bên nội… Người phụ nữ bất ngờ nghĩ ra gì đó, mặt bà ta trở nên biến sắc, nhìn cô gái đã đi xa, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại. "Lão Kim, có chuyện rồi…" Lái chiếc xe con bọ (1), cô gái đưa Trần Hạo và ông lão đi đến một địa phương với khung cảnh non xanh nước biếc. (1) Chiếc xe con bọ: Biệt danh của dòng xe Volkswagen Beetle Ở nơi Đế Đô tấc đất tấc vàng, một nơi vẫn còn giữ khung cảnh non xanh nước biếc hoàn hảo như vậy không phải là nơi người thường có thể sống được. Cô gái lái xe, mang theo giấy thông hành, qua hai trạm kiểm soát liền chạy xe vào trong. Uốn qua hai vòng cua, Trần Hạo liền nhìn thấy một tổ hợp kiến trúc rất lớn. Tất cả đều là nhà ở theo kiến trúc tứ hợp viện, hợp thành một cái thôn nhỏ trong núi. Sau khi lái xe vào thôn, trong thôn người qua kẻ lại, phần lớn đều là người già, còn có bác sĩ và y tá. Cô gái dừng xe trước cửa một tứ hợp viện, bà lão tóc bạc trắng sống cách vách cười ha ha nói: "Là Đại Liên sao? Lâu rồi không thấy cháu về đây." "Bà Từ, bà khỏe không ạ?" Cô gái mỉm cười thăm hỏi bà lão. "Vẫn khỏe, ăn được uống được, nhưng bị quản nghiêm quá, không cho làm việc. Aizz… Bà già này rảnh rỗi cũng chỉ có thể đùa hoa nghịch cỏ cho qua thời gian." Bà lão cười giơ ấm nước trong tay lên. "Hì hì, đó gọi là dưỡng lão đó bà. Bận rộn cả đời, cống hiến nhiều như vậy, bà cũng nên nghỉ ngơi, an hưởng thanh phúc thôi." Cô gái ngọt ngào cười nói. "Ôi, cái miệng nhỏ nhắn này vẫn ngọt ghê. Đúng rồi, tối qua bà mới làm bánh hoa quế, hồi nhỏ cháu thích ăn món này nhất, lát nữa lấy một chút mang về mà ăn." Bà lão cưng chiều nói. "Ai, lát nữa cháu nhất định sẽ lấy ạ." Cô gái nói xong, đón Trần Hạo và ông lão xuống xe. Trần Hạo nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người bà lão. Nhìn một lúc sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, chủ động đi đến chỗ bà lão. "Bà ơi, bà vẫn muốn tiếp tục làm việc sao?" Trần Hạo mở miệng. Bà lão sửng sốt, đánh giá Trần Hạo một hồi, thâm ý nói: "Chàng trai, cậu muốn sắp xếp công việc gì cho tôi?" Trần Hạo nói: "Công việc phục vụ muôn dân, cháu cam đoan bà sẽ rất hài lòng." Bà lão nói: "Phí tham gia bao nhiêu? Có cần giới thiệu họ hàng thân thích gì không?" Trần Hạo cười nói: "Bà không cần phải hỏi dò đâu ạ, sở dĩ cháu hỏi bà là vì trên người bà có rất nhiều công đức, phú quý lâu dài, chắc hẳn còn có thể sống hơn mười năm nữa, thậm chí sau khi chết còn có rất nhiều lựa chọn. Cháu không muốn bà lãng phí thời gian, cũng để cho bà có cơ hội tích góp thêm nhiều công đức. Nếu bà đồng ý, cháu sẽ cho bà một cơ hội. Nếu bà không muốn, coi như cháu chưa nói gì ạ." Bà lão khá hứng thú với việc này bèn lên tiếng: "Được, xương cốt bà già này vẫn được, nếu cậu giao việc đàng hoàng cho tôi thì tôi sẽ làm." Trần Hạo mỉm cười, vẫy tay một cái, bảng Phong Thần hiện lên, thần quang sáng rực. Bà lão: "…" Trần Hạo nói: "Sắc phong Từ Tú Anh, Thành Hoàng kinh đô, ban thưởng quỷ thần pháp vực." Dứt lời, chữ hiện lên, thần quang thêm vào. Bà lão nhất thời cảm giác cả người trở nên nhẹ nhàng. Mái tóc bạc trắng đột nhiên biến thành một màu đen tuyền, ngay cả khuôn mặt cũng trẻ ra rất nhiều tuổi. Đồng thời, một thông tin tương ứng xuất hiện trong đầu bà, chỉ rõ phạm vi công việc của bà. Trong giây lát, bà lão hoàn toàn ngẩn người. Đây là… công việc mà cậu nói sao? Không chỉ bà lão, ngay cả cô gái cũng trợn tròn mắt. Đây là… phong thần? Bà Từ trở thành thần rồi sao? Thành Hoàng hình như là vị thần của âm phủ, cực kỳ lợi hại. Anh họ quá ghê gớm. Cây dù này quá lớn, có đánh chết cô cũng nhất quyết không buông. Trần Hạo không lo chuyện bà lão nữa, hắn cùng ông lão đi vào tứ hợp viện. Tình cờ gặp một người có công đức lớn như vậy xem như là một chuyện vui bất ngờ. Sự tham gia của bà cũng có lợi cho âm phủ. Tiến vào trong sân, trên gương mặt ông lão bỗng hiện lên vẻ phức tạp. Ông vừa nhìn một cái đã cảm thấy vô cùng quen thuộc với sự bố trí đồ đạc ở tứ hợp viện này. Nơi đây hoàn toàn giống với đại viện nhà họ Trần trước kia. Hiển nhiên, người con sửa họ kia vẫn luôn không quên quê nhà. Chỉ có điều, nó không trở về nhà, còn sửa họ, quá bất hiếu! Ông lão không thể tha thứ chuyện này được. Ông đang định bước vào xem có di vật gì để lại không thì một ông già tuy bị thọt một chân nhưng sát khí bừng bừng từ trong nhà bước ra, ánh mắt không tốt nhìn về Trần Hạo và ông lão đang đứng bên ngoài. "Vào nhà đã gõ cửa chưa?"