Chương 899: Lương Hồng Ngọc tìm tới

CHƯƠNG 899: LƯƠNG HỒNG NGỌC TÌM TỚI Sau khi giải quyết việc đầu thai của ông cố, Trần Hạo cũng không quay về gấp mà dịch chuyển đến núi Âm Nguyệt. Ngày trước, đây đã từng là nơi mà hắn không dám làm loạn. Tuy nhiên đến hôm nay thì hắn có thể đi lại tùy ý trên núi Âm Nguyệt và nắm giữ trong lòng bàn tay. Từ trên không trung nhìn xuống dưới, Trần Hạo khóa chặt cửa vào núi Âm Nguyệt, bóng người lóe lênvà biến mất ngay lập tức. Bước vào trong không gian của núi Âm Nguyệt có vô số sự tồn tại kỳ lạ, tất cả mọi thứ đều được bao trùm bởi ý niệm của Trần Hạo, những thứ ban đầu đối với Trần Hạo thuộc loại không chọc nổi thì lúc này chúng cảm nhận được hởi thở của hắn lại phải cuộn mình lại, giống như hận không thể chui tọt vào lòng đất. Trần Hạo mỉm cười, rất nhanh liền tìm thấy vị đại lão áo trắng. Tại thời điểm này, không cần Trần Hạo cố gắng tìm kiếm mà vị đại lão áo trắng cũng nhìn thấy Trần Hạo và quan sát hắn. Bước chân Trần Hạo khẽ nhúc nhích, bóng người xuất hiện ngay trước mặt vị đại lão áo trắng. "Hằng Nga Tiên Tử, lâu lắm không gặp." Trần Hạo chủ động mở miệng. Vị đại lão áo trắng im lặng không nói, chỉ đứng nhìn Trần Hạo. Trần Hạo cũng không thèm để ý. Sau khi nâng cấp, Trần Hạo cũng đã hiểu nhiều hơn về chuyện phân chia linh hồn. Đừng nhìn trước đây vị đại lão áo trắng kích phát nhiệm vụ, nhưng thật ra cũng chưa hẳn là hoàn toàn tỉnh lại, chỉ là bản năng mà thôi. Muốn nó khôi phục lần nữa còn cần một chút kích thích. Sau khi chào hỏi xong, Trần Hạo phất tay, trong nháy mắt trên bầu trời của núi Âm Nguyệt có một vết nứt, sau đó một luồng ánh sáng nhu hòa từ trên trời rơi xuống. Luồng sáng vừa khéo rơi xuống trên người vị đại lão áo trắng, ngay lập tức trên người vị này tỏa ra ánh sáng, ánh mắt vốn bình tĩnh cũng có chút thay đổi. Sau một khoảng thời gian, vị đại lão áo trắng mới nhìn Trần Hạo và mỉm cười: "Đạo hữu, ngươi đã chọn phân chia linh hồn, vì sao lại còn đánh thức ta?" Trần Hạo: "Phân chia linh hồn là để tồn tại, nhưng nó không thể thay thế ngươi được, ngươi là chủ của Nguyệt cung, nơi đó vẫn cần ngươi chống đỡ." Vị đại lão áo trắng mới nói: "Xây dựng lại Thiên Đình mới vẫn cần Nguyệt cung à?” Trần Hạo cười nói: "Tại sao lại không cần, mười lăm tháng tám ăn bánh Trung Thu, đây là truyền thống cũng là tình cảm, nhưng Tiên tử hãy yên tâm, trên trời cũng không có nhiều quy tắc đâu,, ngươi sẽ không bị hạn chế bởi chuyện gì, chỉ cần không làm hỏng thì làm sao cũng được, nếu thích ngươi cũng có thể xuống nhân gian dạo chơi, kết bạn." Vị đại lão áo trắng nhìn chằm chằm Trần Hạo một lát, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, nếu như vậy thiếp thân sẽ cố gắng hết sức vì thế giới này Sau khi nói xong, vị đại lão áo trắng cũng không tiếp tục trò chuyện với Trần Hạo nữa mà bóng trắng bay về ánh trăng mềm mại ở vết nứt. Nhìn thấy động tác này, trong đầu Trần Hạo hiện ra một câu Hằng Nga bay lên cung trăng . Đáng tiếc, ta lại không phải là Hậu Nghệ. Chờ Hằng Nga rời đi, Trần Hạo nhìn về một nơi khác thuộc núi Âm Nguyệt, suy nghĩ khẽ động liền phất tay cho Mimi ra ngoài. "Ngươi muốn làm gì vậy?" Vừa được ra ngoài Mimi liền giật nảy người lên, cả người cảnh giác nhìn xung quanh. Nó đã bị lừa một lần, sợ rồi, không muốn chịu tội lần nữa đâu. Trần Hạo cười nói: "Có muốn tìm việc làm không, điểm tích lũy sẽ được trả cao hơn." Đôi mắt Mimi sáng lên, nhưng vẫn rất cảnh giác: "Có chết không?" Trần Hạo nói: "Ngươi nhìn đi, đây là núi Âm Nguyệt." "Núi Âm Nguyệt? Fuck, đây không phải là nơi khủng khiếp không ám dám tới à? Ơ, vị kia đâu rồi?" Mimi rất bất ngời và bắt đầu đánh giá xung quanh. "Ngươi biết đến đây là được rồi, ta muốn ngươi trở thành thần bảo vệ núi Âm Nguyệt, là nơi tụ tập của tất cả dị loại, nếu ngươi làm tốt thì ta không ngại cho ngươi một thân phận, nếu ngươi không làm được thì ta đổi người." Trần Hạo nói nghiêm túc. Mimi vui mừng khôn xiết. Là một nhân viên công tác của Địa Phủ nên nó biết rất nhiều chuyện, nếu không khi nghe thấy ba chữ điểm tích lũy thì mắt cũng không sáng như vậy. Bây giờ mà còn có chuyện tốt như vậy à. Trần Hạo giơ tay lên, Phong Thần Bảng bay ra ngoài và trải rộng, sau đó Trần Hạo mở miệng nói thật: "Sắc phong: Mimi kỳ dị, Thần núi Âm Nguyệt.” Sau khi dứt lời, Phong Thần Bảng hiện ra chữ cổ, ánh sáng bay ra. Ngay lập tức Mimi cảm thấy cơ thể đang có thay đổi. Sự thay đổi này làm cho Mimi vui mừng hớn hở, nhưng cũng thây nghi ngờ không hiểu. Khỏi phải nói, chỉ bằng ánh sáng thiêng liêng này giúp nó trở thành thần thể thì cũng đáng để nhận lời rồi. Lúc trước nó đi theo Lương Hồng Ngọc không phải vì tình nghĩa, mà là Lương Hồng Ngọc có thể bảo vệ nó, hơn nữa Lương Hồng Ngọc có tham vọng đột phá, khả năng thành công khá lớn, đáng đầu tư. Đã là một loại kỳ dị thì phải vô tình, lợi ích mới là điều chúng nó tìm kiếm. Tuy nhiên địa vị của Trần Hạo trong lòng nó bây giờ còn cao hơn nhiều so với Lương Hồng Ngọc, dù bị Trần Hạo lừa nhiều lần, cũng không quan trọng. Đây chính là kỳ dị. Sắp xếp xong cho Mimi thì Trần Hạo trở về Tam Thủy Quan. Hai ngày sau, Dương Phong lại đến Tam Thủy Quan và mang một danh sách cho Trần Hạo xem. Danh sách này rất dài, khoảng chừng hơn mười nghìn cái tên. Bởi vì số người quá nhiều, không đăng ký trên giấy mà thống kê thành một tệp trong máy tính bảng. Nhưng ngay cả làm vậy thì Trần Hạo cũng chỉ biết nhìn Dương Phong không nói một lời. Dương Phong mỉm cười: "Ở đất nước của chúng ta chưa nói đến thứ khác chỉ là có rất nhiều người, hơn mười nghin người này đều là những người ưu tú, thật ra ta chả nỡ xóa tên đi, nếu có gì không hài lòng thì tùy Đạo hữu quyết định." Trần Hạo nói: "Vậy cứ đặt xuống đi, ta sẽ phái người đến đánh giá, nếu có người phù hợp sẽ cho Thần chứ." Dương Phong gật đầu rồi nói tiếp: "Ta nghe nói,Đạo môn có tiếng động lớn lắm, không biết bộ môn có liên quan như chúng ta có tư cách tham gia không?" Trần Hạo mỉm cười: "Tất nhiên là được, nhưng thật sự muốn tham gia à? Chuyện này không đơn giản như đến thăm hỏi đâu, nếu có một người không tốt thì toàn bộ người trong bộ môn có liên quan đều bị cấm đấy.” Dương Phong nói rất chân thành: "Bộ môn chúng ta chấp nhận mọi rủi ro." Trần Hạo nói: "Vậy được rồi, chắc là ngươi cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, hoặc thậm chí cũng đã bắt đầu chuẩn bị, ta cho ngươi hạn ngạch ba nghìn người, về chuẩn bị một chút đi đã, có thể nhận được bao nhiêu thì phải xem các ngươi liều mạng đến mức nào rồi." Dương Phong hài lòng rời đi. Giống như Đạo môn không muốn cắt đứt hoàn toàn với truyền thống để tìm con đường khác, thì bộ môn có liên quan cũng không sẵn sàng từ bỏ ưu thế trước mắt. Phải biết rằng muốn bắt đầu lại từ đầu còn khó hơn tiếp tục, một khi lựa chọn thì tương lai sau này cũng không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, sau này sẽ là một diện mạo hoàn toàn mới, một truyền thừa mới, những người tu đạo như bọn họ có khả năng sẽ bị quét vào đống rác mà không ai biết. Tuy nhiên bọn họ chỉ là bộ môn có liên quan chứ không phải Đạo môn, bọn họ chỉ muốn tìm kiếm sự bảo vệ, cũng sẽ kết hợp với những cách khác, mọi việc đều đặt lợi ích của đất nước và nhân dân lên vị trí hàng đầu. Mà lần này chính là cơ hội để bộ môn có liên quan tổng hợp lại toàn bộ thực lực, và chuẩn bị thay máu toàn bộ, sau này sẽ là một cơ quan vững bền như thép. Chỉ cần có thể tiếp tục chống đỡ thì tương lai sau này của bộ môn sẽ không còn lo lắng xuất hiện vấn đề nghe và không nghe nữa. Sau khi Dương Phong rời đi, Trần Hạo đang muốn nhìn tư liệu trong máy tính bảng thì đột nhiên sắc mặt khẽ đổi, vừa nhìn máy tính bảng vừa mở miệng: "Ra đi." Hắn vừa dứt lời thì có mấy bóng người xuất hiện, đó là Lương Hồng Ngọc, Tam Nương, còn một người khác thì khiến Trần Hạo rất bất ngờ. Vậy mà là người phụ nữ mặc áo khoác đen! Chỉ là bây giờ trông cô ta rất yếu,ngã trên mặt đất không đứng dậy được! Trần Hạo chỉ đánh giá một chút rồi nhìn về phía Lương Hồng Ngọc. "Lương Tướng quân, ngươi có ý gì vậy?" Lương Hồng Ngọc mỉm cười: "Đây là nhập đội." ==========================================