Chương 100: Hoa Củ Cải

Thái rau đương nhiên có thể làm tiết mục biểu diễn hạng nhất. Nếu Giang Phong có thể bịt mắt cầm đao làm dưa chuột thái lát hoặc là cắt ra củ cải mỏng dính trong suốt giống như đầu bếp của nhà hàng Trung Hoa, đừng nói biểu diễn cho các cụ già neo đơn, kể cả là đi gameshow trên TV ít nhất cũng có thể cọ ra được 5 phút thời gian biểu diễn. Nhưng mà Giang Phong còn muốn giữ lại tay trái để theo hắn sống hết quãng đời còn lại. Bịt mắt thái rau, Giang Phong tự tin có thể làm được. Nhưng mà có thể thái vào tay hay không, một lần có thể thái ra được mấy đầu ngón tay, lúc khẩn cấp đưa vào bệnh viện có vận khí tốt đụng tới một vị bác sĩ họ Lăng hay không trong lòng Giang Phong cũng không rõ lắm. Cho nên Giang Phong lựa chọn điêu khắc hoa củ cải. Lừa gạt học sinh tiểu học ấy mà, khẳng định phải gãi đúng chỗ ngứa. Củ cải là thứ tốt đó, chủng loại đa dạng, giá cả rẻ tiền, màu đỏ màu trắng màu tím đều có, mấu chốt là vừa to vừa không cứng, không riêng gì hoa củ cải, khắc thỏ con gà con gì đó cũng khá dễ dàng, kể cả là heo Peppa Giang Phong cũng có thể khắc ra cho mọi người xem luôn. Nếu đám nhóc tì không ngại nhan sắc hơi xấu, Minion cũng chưa chắc không thể nhé. Giang Phong cảm thấy, nếu thật sự nghĩ không ra phương pháp kiếm tiền, ở cửa tiểu học Thần Phong điêu khắc củ cải bán cũng là một mối làm ăn không tồi. Cán sự hội học sinh đi tìm củ cải cho Giang Phong, sau lúc ban đầu kinh ngạc hắn đối với tiết mục điêu khắc củ cải của Giang Phong độ tiếp thu vẫn rất là cao, rốt cuộc trong mấy tiết mục đơn còn có một tiết mục biểu diễn một miếng ăn hết cả cái bánh hamburger cơ mà, tiết mục của Giang Phong so với anh zai kia thì bình thường hơn nhiều. Giang Phong vui phơi phới ngồi xuống vị trí hàng thứ năm ở giữa. Hắn vừa mới hỏi thăm qua, bốn hàng trước là dành cho các cụ già neo đơn, lãnh đạo trường học cùng với phụ huynh học sinh ngồi. Hàng thứ năm cũng không tồi, Giang Phong chọn cho chính mình vị trí nhìn lên sân khấu trống trải, ghế dựa cũng khá mềm, mấu chốt nhất chính là với khoảng cách này, lấy thị lực của Giang Phong có thể thấy rõ mặt của tiểu tỷ tỷ trên sân khấu. Lần trước thật vất vả cướp được vé vào cửa hội diễn văn nghệ của khoa âm nhạc từ trong tay Quý Nguyệt, Giang Phong lại chỉ có thể thấy rõ màu của cái váy mà tiểu tỷ tỷ khiêu vũ mặc là màu gì. Còn lại một mực không nhìn rõ, Giang Phong có thể nhìn thấy chính là trên đài có mấy cái mosaic màu đỏ đang khiêu vũ. Nói nữa đều phải chảy nước mắt. Giang Phong vui sướng ngồi ở thính phòng không người. Ngồi ở thính phòng chơi di động, trong lúc đó cán sự hội học sinh còn bê hẳn hai thùng củ cải to đùng lại đây, kể ra mà nói thì cán sự hội học sinh đúng là tàn nhẫn, gần như đem củ cải trong kho hàng một lưới bắt hết, một củ cũng không tha. Ba giờ chiều bắt đầu biểu diễn tiết mục. Giang Phong bên trái là phó hội trưởng hội học sinh, bên phải là trưởng bộ môn thể dục, người nào không biết còn tưởng Giang Phong chính là hội trưởng hội học sinh luôn ấy. Về phần hội trưởng Hội Học Sinh chân chính, mới vừa rồi ở hậu đài bởi vì nghi hoặc sao lại đặt cả thùng củ cải ở trên tủ, muốn dọn cái thùng xuống dưới kết quả bị củ cải đổ hết vào đầu đã được đưa đến phòng y tế rồi. Tiết mục biểu diễn không có gì hay cả. Giang Phong thậm chí còn có chút thất vọng. Ngoài tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khiêu vũ ra thì cũng chỉ có anh zai biểu diễn tiết mục ăn hamburger kia là có chút đáng xem, cái khác không phải ca hát thì là diễn tiểu phẩm, bài hát thì không phải nhạc cách mạng thì chính là nhạc thiếu nhi. Tiết mục của Giang Phong bị xếp cuối cùng, cũng không có mục đích gì cả, chỉ là bởi vì nhỡ đâu hắn gọt ra vỏ củ cải đầy đất không dễ quét dọn. Lúc cán sự hội học sinh báo Giang Phong có thể đến hậu trường chuẩn bị thì cô nàng trên sân khấu đang ở vừa múa vừa hát, lại còn hát 《 con ếch nhỏ 》. Nhịp phách trật hết, con ếch nhỏ mà nghe xong sẽ khóc thút thít. Dao phay cùng thớt đều đã chuẩn bị đầy đủ, cô nàng lạc điệu vừa kết thúc tiết mục, mệt ra một thân mồ hôi, thở hổn hển xuống đài, người chủ trì lên sân khấu giới thiệu chương trình. Dưới đài đám học sinh tiểu học đã chán rồi. Các cụ già thì vẫn rất có hàm dưỡng vỗ tay, nhưng đám học sinh tiểu học đã sớm bắt đầu không an phận nhảy nhót lung tung muốn rời đi rồi. Bắt một đám củ cải nhỏ không đến mười tuổi ở chỗ này xem tiết mục nhàm chán như vậy, cũng thật là làm khó bọn nhỏ. Thấy rốt cuộc tới một tiết mục thoạt nhìn có chút thú vị, đám học sinh tiểu học bộc phát ra nhiệt tình chưa từng có vỗ tay nhiệt liệt. Giang Phong có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó lấy ra một củ cải xinh đẹp. Cái tên khắc hoa củ cải nghe đã thấy kỳ diệu, quá trình điêu khắc rất kỳ diệu, thành quả lại càng kỳ diệu hơn, cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần lẳng lặng đứng điêu khắc, thoạt nhìn rất quen thuộc thực tùy ý thực thoải mái là được. Ngắn ngủn vài phút, một đóa hoa hồng xinh đẹp đã xuất hiện ở trên tay Giang Phong. “Oa!” Toàn trường một mảnh tán thưởng, tiếng vang vang lên che trời lấp đất. Giang Phong cầm lấy microphone trên bàn, hỏi: “Tiếp theo tôi muốn điêu khắc một con động vật nhỏ, các bạn học nghĩ muốn con gì nha.” Toàn trường tức khắc sôi trào, một cô bé tóc ngắn ngồi hàng thứ sáu lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, thét chói tai cướp được vị trí đầu tiên hô to: “Heo Peppa!” “George!” “Suzy!!” “SpongeBob!” Ngay cả hàng đầu tiên cũng có một vị lão gia tử phi thường có tính trẻ con trung khí mười phần rống lên câu: “Tôn Ngộ Không.” Giang Phong:…… Hắn sao lại miệng tiện thế cơ cứ, cứ tự mình điêu khắc không phải được rồi. Hiện tại toàn trường đều kêu đến mấy con heo có cái đầu giống máy sấy tóc kia, nhưng mà thứ đó không dễ khắc đâu. Cuối cùng Giang Phong lựa chọn ai cũng không thèm để ý, làm bộ như không nghe thấy, khắc một con thỏ con đáng yêu, vội vàng xuống đài. Hắn sợ lại chậm một chút liền có đứa nhỏ nào xông lên sân khấu yêu cầu hắn khắc heo Peppa mất.