Chương 99: Hàn Quý Sơn

Mọi người đang bố trí hội trường, kỳ thật cũng chính là một đám học sinh tiểu học đang đặt hoa tươi trên chỗ ngồi, ở trên tường dán đồ trang trí bằng nhựa cùng dải lụa rực rỡ mà thôi, những cái đồ trang trí đó còn rất xấu, vừa thấy chính là do mọi người làm thủ công rồi. Không thấy sinh viên A đại đâu, có lẽ là đều ở hậu đài chuẩn bị. Giang Phong nghe nói các bạn học khoa âm nhạc vì buổi biểu diễn ngày hôm nay mà đều tập luyện vài tuần, cực kỳ coi trọng. Cũng chỉ có Giang Phong đối với hoạt động lần này không chút nào quan tâm thì mới trên đường rồi mới biết địa điểm của hoạt động tình nguyện là tiểu học Thần Phong thôi, Lưu Thiến đều đã biết sớm hơn so với hắn đến ba ngày. Giám đốc Hàn ở lầu hai. Cô giáo Trần đưa người tới liền tự giác rời đi, lầu hai chỉ có hai người giám đốc Hàn cùng Giang Phong. Giang Phong không khỏi có chút khẩn trương, nhưng thấy giám đốc Hàn vẻ mặt cười tủm tỉm lại hiền lành không giống như là ăn đến đau bụng rồi tìm hắn gây phiền toái, đồng thời cũng nghi hoặc với chuyện một giám đốc của tiểu học quý tộc tư lập tìm hắn một sinh viên A đại làm cái gì. Mấu chốt nhất chính là Giang Phong nhìn vị giám đốc Hàn trước mặt này có chút quen mặt. Hình như khoảng thời gian trước đã gặp qua hắn hoặc là nhìn thấy ảnh chụp. Hay là…… Là khách hàng trong tiệm? Giai cấp khách hàng của quán cơm Kiện Khang đã bay lên tới độ cao như thế rồi sao? “Bạn học Tiểu Giang.” Giám đốc Hàn mở miệng, “Không cần khẩn trương, Tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ cậu.” “Đinh.” Giang Phong:??? Trò chơi đinh một tiếng là chuyện như thế nào??? Nói chuyện đi, mày rõ ràng có chăm sóc khách hàng, còn thu được cái gì mà phản hồi của người chơi cơ mà, mày có bản lĩnh cập nhật thì mày có bản lĩnh đem chuyện kế tiếp nói xong đi xem nào! Trò chơi không có bất luận phản ứng gì. “Cái kia…… Hàn…… Hàn tiên sinh, chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi không?” Giang Phong cảm thấy hắn cũng không phải học sinh của tiểu học Thần Phong xưng hô giám đốc Hàn hình như cũng không hợp, nhưng hắn thật sự càng nhìn giám đốc Hàn càng cảm thấy quen mắt. Giám đốc Hàn sửng sốt một chút, cười nói: “Bạn học Tiểu Giang có thể là đã từng nhìn thấy ảnh chụp của tôi, quên mất chưa tự giới thiệu, tôi là Hàn Quý Sơn.” Hàn Quý Sơn! Ông chủ của Hương Vị ngon! Giang Phong biết mình vì sao lại cảm thấy Hàn Quý Sơn quen mắt rồi, Sáng hôm trước lúc hắn tìm hiểu cuộc thi thì đã dạo qua website official của Hương Vị Ngon, ảnh của Hàn Quý Sơn có trên website. Hơn nữa…… So sánh người thật với ảnh chụp thì hình như đã được photoshop qua rồi. Đôi mắt làm cho to ra, cà mặt trắng mịn gầy một cái cũng không thiếu. “Xin hỏi, Hàn tiên sinh có cái gì cần tôi hỗ trợ sao?” Giang Phong hỏi, hắn không cảm thấy ông chủ của Hương Vị Ngon có gì cần hắn trợ giúp. “Là như thế này này, trưa hôm nay may mắn được nếm bánh bọc dưa chua của bạn học Tiểu Giang làm, tôi cảm thấy ý nghĩa nhớ khổ tư ngọt trong đó cực kỳ hay, tôi cũng muốn triển khai hoạt động giáo dục nhớ khổ tư ngọt trong công ty, cho nên tôi muốn mời cậu giúp tôi làm bánh bọc dưa chua giống như hôm nay.” Hàn Quý Sơn nói. Giang Phong lại có chút cạn lời. Ông chủ của Hương Vị Ngon này suy nghĩ quả nhiên là không giống người thường, ăn cái bánh viên có nhân còn có thể nghĩ đến muốn triển khai hoạt động giáo dục ở công ty. Nhưng mà bánh bọc dưa chua có công thức làm thuộc về trò chơi, Giang Phong một ngày chỉ có thể làm ra 60 cái, liền từ chối nói: “Thực xin lỗi, Hàn tiên sinh, bánh bọc dưa chua này một ngày tôi chỉ có thể làm nhiều nhất 60 cái, có khả năng không thể thỏa mãn được yêu cầu của ngài.” “60 cái vậy là đủ rồi, một ngày mười cái là đủ rồi.” Hàn Quý Sơn nói, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Giang Phong thì giải thích nói, “Tôi muốn chậm rãi triển khai hoạt động này, bắt đầu từ cao tầng của công ty trước.” Giang Phong:…… Ông chủ Hàn này thật là một ông chủ rất có ý tưởng đấy, suy nghĩ và mạch não hoàn toàn không giống người bình thường. “Một ngày mười cái hoàn toàn không thành vấn đề, một tổ sáu cái, một ngày hai tổ mười hai cái ngài thấy thế nào?” Giang Phong nói. “Tôi còn một yêu cầu quá đáng khác, muốn mời bạn học Tiểu Giang đến nhà tôi làm món rau ngâm được không?” Hàn Quý Sơn nói tiếp. Giang Phong:??? Ông chủ Hàn này có bệnh gì đúng không, một hai phải giằng co với bánh bọc dưa chua? “Là như thế này này, tôi muốn tự mình học được món này, mấy nữa tự tay làm cho con trai tôi ăn. Thằng nhóc kia được nuông chiều từ bé, cũng cần phải ăn chút đau khổ, giá cả không thành vấn đề, còn phải phiền toái bạn học Tiểu Giang đặc biệt đi một chuyến, cậu xem một ngày thù lao một ngàn có được không?” Hàn Quý Sơn hỏi. Một ngàn! Tỷ phú Giang Phong ngay tại chỗ bị Hàn Quý Sơn hào phóng trấn trụ. Tuy mạch não của ông chủ Hàn này tương đối kỳ lạ cũng rất độc đáo, nhưng hắn rất hào phóng đó! Giang Phong ngay từ đầu đều chỉ là muốn công phu sư tử ngoạm chém giá bán sáu tệ một cái thôi, không nghĩ tới Hàn Quý Sơn trực tiếp ra giá tận một ngàn tệ. Một ngàn tệ mua 12 cái bánh viên có nhân, cái nắm gì mà không mua được. Giang Phong lập tức đồng ý. Sau đó liền thêm WeChat của Hàn Quý Sơn. Lúc Giang Phong xuống lầu người đều có chút lâng lâng. Loại cảm giác này giống như là tiền từ trên trời rớt xuống, ai đều không rơi trúng mà chỉ trúng mỗi Giang Phong vậy, ngay cả gió thổi thẳng vào mặt đều là cảm giác mềm mại dễ chịu. Lúc Giang Phong bay tới cửa thì đã bị cán sự hội học sinh tinh mắt thấy được. “Giang Phong, cậu chạy đến lầu hai làm gì vậy? Đúng rồi, tiết mục của cậu đâu, còn mỗi cậu là không báo tiết mục thôi.” Cán sự hội học sinh tay trái cầm một quyển sổ nhỏ tay phải cầm cái bút. “Tiết mục, tiết mục gì?” Đầu óc Giang Phong đang bị tiền tài đập cho choáng váng bỗng thanh tỉnh một chút. “Buổi chiều biểu diễn tiết mục đó, mỗi CLB đều phải góp một cái, hội học sinh tuần trước không phải đã nhắn tin thông báo rồi sao, cậu không nhận được à?” Cán sự hội học sinh hỏi. Giang Phong lấy di động ra, lướt cả nửa ngày, rốt cuộc ở mục tin nhắn chặn tìm được tin nhắn thông báo của hội học sinh gửi đến tuần trước. Về phần vì sao số của cán sự hội học sinh lại bị chặn thì…… Giang Phong yên lặng nhìn trời. “Biểu diễn…… Biểu diễn……” Giang Phong thật sự không nghĩ ra chính mình ngoài ăn ngủ cùng nấu ăn ra thì còn có sở trường đặc biệt gì có thể show ra nữa, đơn giản bất chấp tất cả, “Tôi biểu diễn thái rau.” “Ha? Thái rau?” Cán sự hội học sinh trợn tròn mắt. “Đúng vậy, thái rau!”