Chương 104: Nắm Cỏ

Quá khoa trương rồi, hắn chỉ làm một phần bánh bọc dưa chua đơn thuần thôi mà, ngay cả bột mì cũng không cần dùng. “Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi, bột ngô là được.” Giang Phong nói, bắt đầu nhìn bột ngô Hàn Quý Sơn chuẩn bị. “Còn có rau ngâm, tôi đây mua mười mấy loại rau ngâm này, bạn học Tiểu Giang nhìn xem loại nào thì tốt hơn.” Hàn Quý Sơn mở tủ ra, bên trong có một loạt bình lọ. “Rau ngâm thì không cần, tôi tự mang theo rau ngâm.” Giang Phong lấy bình rau ngâm từ trong túi nilon ra cho Hàn Quý Sơn xem, bắt đầu sờ bột bắp. Cũng không biết là nhân vật lợi hại nào đi mua nguyên liệu nấu ăn, thế mà còn có thể ở thế kỷ 21 này mua được bột ngô tinh thuần, lại còn là cái loại bột ngô bản phục cổ của thập niên 60-70 mà nghiền nát cả hạt ngô lẫn lõi ngô thành bột ấy, là lương thực thô trong các loại lương thực thô. Giang Phong khẳng định không thể dùng loại bột ngô này để làm bánh bọc dưa chua được, tuy Hàn Quý Sơn hoài niệm bánh bọc dưa chua bà ngoại hắn làm, nhưng nếu thật sự làm thành cái nắm nguyên nước nguyên vị ăn xong giọng nói cũng không còn như thế, chỉ sợ hồi ức tốt đẹp của Hàn Quý Sơn cũng phải biến thành hồi ức khủng bố. Sau khi chọn một loại bột ngô có trộn thêm một chút bột mì, Giang Phong bắt đầu nhào bột. Trình tự rất đơn giản, cũng rất quen thuộc, rốt cuộc thì cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi. Lúc Giang Phong thao tác, Hàn Quý Sơn thật sự ở bên cạnh nhìn, tập trung tinh thần, tựa như học sinh tiểu học đang nghe thầy giáo môn toán giảng bài vậy. 7 giờ 53, mười hai cái bánh bọc dưa chua ra khỏi nồi. Buổi sáng Hàn Quý Sơn đã chuyển tiền qua WeChat cho Giang Phong rồi, Giang Phong đặt tất cả bánh bọc dưa chua vào hai đĩa lớn trên bàn, vẫn là không nhịn được hỏi: “À thì, Hàn tiên sinh, ngài đã ăn cơm tối chưa?” Hắn hôm nay tới sớm, tầm 6 giờ 40 đã đến rồi. Lúc hắn đến Hàn Quý Sơn đang ở trong nhà, không có đầu bếp, trên bàn cơm không có đồ ăn, trong phòng bếp thậm chí không có một chút dấu vết của khói lửa. Hơn nữa căn biệt thự lớn như vậy nhưng Giang Phong chỉ nhìn thấy mỗi mình Hàn Quý Sơn, không thấy vợ con ông ấy đâu, ngay cả dì quét dọn cũng không thấy. Giang Phong cảm thấy hết thảy cái này đều quá quỷ dị. “Đầu bếp trong khoảng thời gian này có việc xin nghỉ, tôi ăn cơm ở căn tin công ty rồi.” Hàn Quý Sơn nói. Giang Phong vừa ở trong lòng cảm thán ông chủ lớn mà còn bình dân như vậy, vừa cáo từ rời khỏi nhà Hàn Quý Sơn. Thấy Giang Phong đi ra ngoài, Hàn Quý Sơn hướng lên trên lầu gọi: “Tiểu Vương, xuống dưới ăn cơm.” Vương Tĩnh - vợ của Hàn Quý Sơn vẫn luôn ở trên lầu còn có con của hắn Hàn Du Tín đi xuống lầu, nếu Giang Phong còn ở đây, nhất định có thể nhận ra được Hàn Du Tín chính là thằng nhóc mập mạp lúc trước ở phòng bếp ăn vụng hai chén canh trứng. “Ba, hôm nay sao ăn cơm trễ vậy, đói chết con rồi.” Hàn Du Tín nhảy nhót chạy xuống lâu, vừa thấy mười hai cái bánh bọc dưa chua trên bàn tức khắc trợn tròn mắt, kêu to chạy ngược lại, vừa chạy vừa kêu oai oái, “Mẹ, mẹ, ba ngược đãi con, ba bắt con giảm béo, bắt con ăn nắm cỏ!” “Con la hét cái gì, ba con khi nào thì ngược đãi con.” Vương Tĩnh là người vợ tào khang của Hàn Quý Sơn, năm đó cùng hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sống cuộc sống phu nhân nhiều năm như vậy cũng dưỡng ra một thân quý khí, đối với nhi tử quỷ khóc sói gào thấp giọng quát một câu, lôi kéo Hàn Du Tín đang chạy lên trên xuống lầu. Vừa thấy bàn ăn, Vương Tĩnh cũng choáng váng. “Lão…… Lão Hàn, gần đây…… Gần đây công ty không xảy ra việc gì chứ?” Vương Tĩnh cân nhắc dùng từ, sợ kích thích đến Hàn Quý Sơn. Hàn Quý Sơn thần thần bí bí một ngày, cho đầu bếp nghỉ bảo là chiều tối không cần phải đến làm, buổi tối lại không cho hai mẹ con bà xuống dưới, sẽ không phải là công ty gặp phải biến cố cực lớn nào đó nên tinh thần bị đả kích sinh ra vấn đề gì đấy chứ? Mấy năm nay Vương Tĩnh vất vả sinh con, sau khi sinh Hàn Du Tín lại một lòng đặt hết tâm tư vào trên người đứa trẻ, đã rất nhiều năm không hỏi qua chuyện công ty rồi. “Công ty có thể có vấn đề gì được, em lại nghe ai hồ ngôn loạn ngữ thế? Còn đang tốt đấy nhé, thời gian trước giá cổ phiếu còn tăng không ít.” Hàn Quý Sơn toàn thân toàn tâm đều đặt trên bánh bọc dưa chua, “Ngày hôm qua anh gặp một người bạn, làm bánh bọc dưa chua giống y như đúc hương vị mà mẹ anh làm, anh vừa mời hắn đến làm mười hai cái, hai người còn không mau ăn đi.” “Ba chính là đang ngược đãi con!” Hàn Du Tín nhận ra bánh bọc dưa chua của Giang Phong làm, không phục hô to: “Rõ ràng anh Giang Phong làm súp cay Hà Nam, khoai tây thái sợi, tôm bóc vỏ, heo Peppa ăn càng ngon hơn, ba lại cố tình muốn anh ấy làm nắm cỏ, ba chính là ngược đãi con mà!” Đúng rồi, Hàn Du Tín ngày hôm qua tiêu một trăm tệ ,mua một cái củ cải trắng khắc hình heo Peppa coi như đồ ăn vặt mà ăn. “Nói cái bậy gì vậy, vài thứ kia sao mà ăn ngon được bằng bánh bọc dưa chua chứ, cái gì mà nắm cỏ, đây là rau ngâm, ba con khi còn nhỏ thích ăn cái này nhất đấy, chỉ có ăn tết mới được ăn, đừng sinh ở trong phúc mà không biết phúc.” Hàn Quý Sơn không khỏi phân trần gắp một cái bánh bọc dưa chua cho Hàn Du Tín, “Đây là lương thực thô, ăn vào tốt cho thân thể, ba con còn có thể hại con chắc. Ăn hết đi, không ăn hết thì ngày mai ba tịch thu tài khoản Alipay của con!” Hàn Du Tín ủy khuất bạch bạch gặm bánh bọc dưa chua, không phục mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không ngon bằng heo Peppa.” Củ cải sống cay cay ăn còn khá ngon. Vương Tĩnh nhìn ra được Hàn Quý Sơn đây là nhớ nhà, nhớ người mẹ đã mất của mình. Chỉ cần Hàn Quý Sơn vui vẻ, Vương Tĩnh cũng không quan trọng là ăn cái gì, phối hợp cầm lấy một cái bánh bọc dưa chua cắn một miếng. Hương vị thế mà còn ngoài ý muốn không tồi chút nào. một nhà Hàn Quý Sơn ba người, ngoài Hàn Quý Sơn lượng cơm lớn ăn ba cái bánh bọc dưa chua, Hàn Du Tín cùng Vương Tĩnh đều là vô cùng miễn cưỡng mới ăn hết một cái. Hàn Quý Sơn nhìn nắm cơm còn dư lại trên bàn, vỗ bàn một cái, quyết định trực tiếp cho đầu bếp nghỉ dài hạn, giữa trưa cũng không cần tới, buổi sáng đóng gói nắm thừa này mang đến công ty ăn, dù sao Hàn Du Tín ăn ở trường học. Hàn Quý Sơn còn quan tâm hỏi Vương Tĩnh có muốn để lại một cái cho bà ăn cơm trưa hay không. “Ngày mai em hẹn chị em tốt đi chăm sóc mặt rồi.” Vương Tĩnh mỉm cười nói. Có phải nên hẹn mấy chị em tốt ra nước ngoài chơi một tuần không nhỉ, Vương Tĩnh suy tư, không chú ý tới mặt con trai béo nhà mình càng ngày càng nhăn tít. “Oa, con không muốn mỗi ngày đều ăn nắm cỏ đâu!” Hàn Du Tín khóc tiếng mán luôn.