Chương 105: Nguyên Liệu

Sau khi Giang Phong rời khỏi nhà Hàn Quý Sơn thì vẫn luôn chờ đợi thanh âm thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Giang Phong lên tàu điện ngầm. Giang Phong chuyển bốn tuyến đường. Giang Phong về quán cơm Kiện Khang. Giang Phong về ký túc xá. Ngày hôm sau. Giang Phong đến quán cơm Kiện Khang. 6 giờ chiều. Âm thanh thông báo của trò chơi mà Giang Phong chờ đợi... vẫn không có tới. Giang Phong:??? Hàn Quý Sơn không ăn? Giang Phong mang theo đầy bụng nghi vấn, đi tới số 21 khu A Thiên Phủ Hoa Viên, ấn chuông cửa. Hàn Quý Sơn ở trong nhà chờ Giang Phong, nhìn qua vẫn rất nhiệt tình, thái độ cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau cũng không có biểu hiện ra bất luận bất mãn gì. Vào lúc Giang Phong nấu ăn, hắn cũng giống y như hôm qua canh giữ ở bên cạnh không rên một tiếng mà xem. “Hàn tiên sinh, bánh bọc dưa chua ngày hôm qua, nhân viên của ngài có vừa lòng không?” Giang Phong rốt cuộc nhịn không được hỏi. “Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, bạn học Tiểu Giang, thủ nghệ của cậu khẳng định là không có gì để bắt bẻ.” Hàn Quý Sơn đáp, hắn hôm nay ở văn phòng trộm ăn nốt cái bánh bọc dưa chua hôm qua, bởi vì sợ bị quản lý cấp cao khác nhìn thấy nên cũng không dám bỏ vào lò vi sóng quay, cứ thế ăn lạnh, tư vị kia hiện tại vẫn còn lưu ở trong miệng. Giang Phong cảm thấy Hàn Quý Sơn không cần thiết nói dối. Hắn trả giá trên trời mời mình tới làm bánh bọc dưa chua, cũng không cần thiết lừa mình đem không hài lòng cứng rắn nói thành vừa lòng. Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề nhỉ? Giang Phong thật sự không hiểu, bánh bọc dưa chua của hắn theo lý mà nói hẳn là cũng coi như làm không tồi, Hàn Quý Sơn sao lại ngoài miệng nói không tồi trong lòng lại không đủ vừa lòng nhỉ? Giang Phong vừa nhào bột, vừa nghĩ lại chi tiết nhiệm vụ. Bánh bọc dưa chua là mẹ của Lý Hoa - Lý Tam Nha dạy cô ấy, chỉ cần làm y theo công thức là được. Y theo công thức…… Động tác nhào bột của Giang Phong khưng lại, có chút không thể tin tưởng…… Khẩu vị của ông chủ Hàn này, sẽ không nặng đến vậy chứ? Nếu hoàn toàn y theo công thức mà làm, đó chính là rau ngâm thấp kém + thêm bột ngô thô ráp + cám, một chuỗi nguyên liệu chết chóc này tổ hợp lại có thể trực tiếp đem người hiện đại dạ dày yếu ớt ăn vào đến bệnh viện đó! Video công thức dạy nấu ăn rau ngâm là loại rau ngâm kém chất lượng được bảo quản lâu ngày đã hơi mốc, khô khốc không có tý nước nào. Bột ngô là máy bay chiến đấu hạng nặng trong số các loại lương thực thô, được nghiền từ cả hạt và lõi ngô, không được sàng lọc qua thô ráp vô cùng. Cám được làm từ trấu giã ra trộn với lớp bên ngoài của hạt gạo, tuy kêu là cám nhưng mà không có hạt gạo nào. Dùng loại này nguyên liệu này để làm bánh bọc dưa chua, thật đúng là nhớ khổ tư ngọt. Khổ thấm vào tận sâu trong tâm hồn luôn. Giang Phong không nhào bột nữa, trực tiếp đi mở tủ tìm rau ngâm. Bởi vì tự mang theo rau ngâm nên rau ngâm ngày hôm qua Hàn Quý Sơn chuẩn bị Giang Phong vẫn chưa xem. Cũng may, mười mấy vại rau ngâm có hai vại nhìn qua rất kém, cũng không biết đã ngâm bao lâu rồi, cùng với cái loại trong video công thức là không hề thua kém. “Bạn học Tiểu Giang, làm sao vậy?” Hàn Quý Sơn thấy Giang Phong biểu cảm thay đổi, hỏi. “Thiếu vài thứ, Hàn tiên sinh, xin hỏi nhà ông có cám không. Cái loại mà lấy từ vỏ hạt thóc và lớp bên ngoài của hạt gạo ý, không thêm thứ khác.” Giang Phong hỏi. Hiện tại người chú trọng dưỡng sinh cái gì cũng ăn, muốn mua cám trên thị trường cũng có bán, chẳng qua trên thị trường chính là dùng trấu, bỏ lớp bên ngoài, lấy tầng phấn bên trên cùng phôi gia công chế thành, hoàn toàn không giống cám mà năm đó mọi người bởi vì nghèo đói dùng để ăn. “Cái này sao, để tôi bảo trợ lý đi mua, ngày mai là có thể đưa đến.” Hàn Quý Sơn nói, liền rời khỏi phòng bếp đi gọi điện thoại. Không đến hai phút, Hàn Quý Sơn trở về, trên mặt tràn đầy cảm khái. “Không nghĩ tới Bạn học Giang còn biết loại cám này, khi tôi còn nhỏ đều ăn loại này, ăn thay cơm, mẹ tôi nấu khá loãng, tiết kiệm mà, nhưng mà so với bột ngô thì dễ ăn hơn, cái thứ kia phá cổ họng quá, bột ngô mặc kệ nấu như thế nào đều quá thô ráp. Cám thì không giống vậy, khi còn nhỏ nếu có thể uống được một chén cháo gạo, có thể khoe ra mấy tháng, cơm tẻ càng là nghĩ cũng không dám nghĩ.” Hàn Quý Sơn mặt đang hoài niệm nhớ về những năm tháng chông gai. Giang Phong:…… Ngoài miệng ông nói thô lương làm đau cổ họng, thân thể lại rất thành thật muốn ăn phiên bản nguyên nước nguyên vị đau cổ họng. Không có cám, muốn phục hồi phiên bản cũ giống trăm phần trăm thì không còn kịp rồi, càng miễn bàn Giang Phong đã nhồi bột xong thật lâu. Bỏ rau ngâm mà đồng chí Vương Tú Liên làm, dùng loại rau ngâm chất lượng kém khô quắt, vị của bánh bọc dưa chua chắc chắn không bằng ngày hôm qua. Bởi vì chậm trễ chút thời gian, lúc Giang Phong đi đã gần 8 giờ. Hàn Quý Sơn sai Vương quản gia kêu Hàn Du Tín xuống dưới ăn cơm. “Phu nhân còn chưa về à?” Hàn Quý Sơn hỏi. “Phu nhân nói bà ấy ăn ở bên ngoài, ngâm suối nước nóng rồi mới trở về.” Vương quản gia đáp. “Ngâm suối nước nóng nào có dưỡng sinh bằng ăn thô lương, suốt ngày mân mê mấy cái linh tinh.” Hàn Quý Sơn nhỏ giọng nói thầm, hẳn là trước mặt Vương Tĩnh thì lại không dám nói như vậy, nhét cho Hàn Du Tín một cái bánh bọc dưa chua. Hàn Du Tín ngày hôm qua khóc lóc náo loạn, nhìn thấy bữa tối hôm nay vẫn là bánh bọc dưa chua cũng đã nhận rõ thân cha của nó chính là quyết tâm muốn nó phải giảm béo mà, nhận mệnh cầm lấy bánh bọc dưa chua, hung hăng cắn một miếng. Cho dù đã làm chuẩn bị trong lòng rất tốt rồi, nhưng mà vào lúc đưa vào miệng, nước mắt Hàn Du Tín vẫn là không khống chế được mà rớt xuống: “So với ngày hôm qua còn khó ăn hơn, oa!” Tưởng tượng đến về sau đều phải ăn cái này, còn một ngày khó ăn hơn so với một ngày, Hàn Du Tín không nhịn được khóc lớn. Hàn Quý Sơn thấy hắn khóc đến đau lòng như vậy, cho rằng hôm nay Giang Phong phát huy thất thường làm bánh bọc dưa chua đến khó ăn vô cùng, vội vàng cũng cầm một cái đưa vào trong miệng. Cắn xuống một miếng. Cái hương vị này …… Hàn Quý Sơn nhớ tới dưa muối mẹ yêm, luôn là đặc biệt mặn, khô quắt, bởi vì khi đó dưa muối là cái thứ tinh quý, muối cũng đắt, ngày thường đều cất đi, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể lấy ra làm đồ ăn cho mọi người. “Thằng nhóc con lại nói bậy, khó ăn chỗ nào, rõ ràng so với ngày hôm qua còn ngon hơn mà.” Hàn Quý Sơn quở mắng, “Không được chơi xấu, lần trước bác sĩ Trần đã nói rồi, dinh dưỡng của con quá thừa phải ăn nhiều thô lương, mau ăn đi, không được đi lên ăn vụng đồ ăn vặt, đồ ăn vặt dưới gầm giường của con hôm nay ba tịch thu hết.” Hàn Du Tín biết được đồ ăn vặt mình vụng trộm giấu ở gầm giường đều bị tịch thu, khóc còn lớn hơn nữa. Hàn Quý Sơn ngăn lại tiếng khóc của Hàn Du Tín, gửi tin nhắn WeChat cho Vương Tĩnh đang sung sướng ngâm suối nước nóng. “Có muốn anh để dành cho em một cái bánh bọc dưa chua làm bữa khuya không?” “Không cần đâu, sẽ béo phì ( mỉm cười ).” Vương Tĩnh trả lời. “Thô lương sao mà béo phì được, aizz, đàn bà.” Hàn Quý Sơn lẩm bẩm nói. Bên kia, chị em tốt đang cùng Vương Tĩnh ngâm suối nước nóng trêu ghẹo bà ấy: “Lão Hàn nhà cậu thúc giục cậu về phải không, mới hơn 8 giờ đã gửi tin nhắn WeChat cho cậu rồi.” “Ông ấy hỏi có muốn ông ấy để phần cơm không.” Trên mặt Vương Tĩnh mang theo tươi cười giả dối, gọi điệm thoại cho trợ lý Trần, “Alo, Tiểu Trần à, tôi thấy cái tour đi Châu Âu mười bốn ngày khá được đó, chọn nó đi, ngày mai tôi có thể xuất phát.” “U, cậu mặc kệ con trai bảo bối nhà cậu được sao, thế mà đi ra ngoài chơi tận mười bốn ngày?” Chị em plastic giật mình. “Có lão Hàn ở nhà mà, gần đây ông ấy tan tầm sớm, tối nào cũng ở nhà, vừa hay tôi đi ra ngoài thư giãn chút ấy mà.” Vương Tĩnh cười nói.