Chương 119: Cửa Hàng Nổi Tiếng Trên Mạng

Một đêm mộng đẹp. Ngày hôm sau lúc Giang Phong tỉnh lại, tin nhắn của Hàn Quý Sơn gửi tới đã hơn nửa giờ. Hắn nói Vương Tĩnh hiện tại đang có kỳ nghỉ ở Châu Âu, khả năng bởi vì lệch múi giờ nên vẫn chưa thấy trả lời, bọn họ mấy năm trước vẫn luôn cùng Giang Viện Triều lui tới, Giang Viện Triều mấy năm trước đã từ Y huyện dọn đến ở nông thôn rồi. Vương Tĩnh có số điện thoại của Giang Viện Triều, chờ Vương Tĩnh gửi số điện thoại lại đây hắn sẽ chuyển tiếp cho Giang Phong. Ổn! Cái này Giang Phong cũng không vội, chậm rì rì đi rửa mặt, sau đó mang theo cái di động xuống lầu ăn cơm. Ngày hôm qua hắn đã phát hiện, người Tứ Xuyên làm miến ruột già cùng canh móng giò ăn thật sự rất ngon! Mặc kệ là tiệm ăn nhỏ như nào, kỹ thuật làm miến ruột già đều cao hơn những chỗ khác trên cả nước. Khách sạn Giang Phong đặt ở trong một cái tiểu khu, ngày hôm qua vì muốn bớt việc liền ở quán mì nhỏ ngay cửa tiểu khu ăn một chén miến ruột già rồi đi, kết quả kinh ngạc gần chớt. Xử lý ruột già là một công việc vất vả, phải làm sạch sẽ lớp mỡ trên đó bằng không sẽ có mùi lạ, phương thức kho ruột già mỗi người có một khẩu vị riêng, nhưng chỉ cần có thể phối liệu hương vị cùng bản thân ruột già không tương phản đã tính là thành công. Quán mì ở cửa tiểu khu kia, một chén miến ruột già chỉ mất 7 tệ, ruột già thái thật sự nhỏ vụn, phần mỡ được xử lý phi thường sạch sẽ, vừa thấy chính là trước khi kho đã nấu qua ba lần nước trở lên. Gia vị ướp phối hợp cũng thực không tồi, hương liệu chủng loại rất nhiều lại không có giọng khách át giọng chủ, số lượng hợp lý, kích phát mùi hương của ruột già đồng thời cũng che đậy mùi tanh vốn có. Miến là loại miến khoai lang đỏ, sợi miến co dãn, hơn nữa có đậu nành, cải thìa cùng một một nhúm hành thái, cuối cùng lại rưới lên một muỗng dầu sa tế, không cay lắm mà chỉ thơm, đúng hợp với tâm ý Giang Phong. Trầm mê với miến ruột già ở cửa tiểu khu, một chén lớn đi xuống cả người thần thanh khí sảng. Giang Phong mắt nhìn di động, không có tin tức, liền chuẩn bị đi bộ đi dạo quanh đây. Thành phố Tứ Xuyên quán trà khắp nơi, cửa quán trà lớn một chút thậm chí bày sân khấu kịch hấp dẫn khách hàng. Giang Phong ôm tâm tình của quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt vây xem trong chốc lát, xem cũng xem không hiểu nghe cũng nghe không hiểu, ngay cả xướng chính là cái gì cũng không biết, đứng trong chốc lát, Giang Phong liền yên lặng rút lui. Đã đi thật xa tới tận Tứ Xuyên, tất nhiên muốn nếm chút món ăn đặc sản của Tứ Xuyên rồi. Lúc trước quán miến ở cửa tiểu khu đã làm Giang Phong đối với nhân dân Tứ Xuyên rất là kính nể, cảm thấy người dân ở đây không gì không làm được, sắp đến giờ cơm trưa rồi, Giang Phong tra thử một chút những quán ăn vặt xung quanh, lướt được một cửa hàng long vằn thắn nổi tiếng trên mạng được đánh giá rất cao. Thanh Nhất Sắc khen ngợi, cái gì không hổ là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, ngon bổ rẻ này, còn có không ít đặc sắc của Tứ Xuyên, Giang Phong xem xong phi thường tâm động, một cái hướng dẫn liền đi. Cửa hàng không hổ là cửa hàng nổi tiếng, trang hoàng phi thường hoàn mỹ, có thể là bởi vì thời gian làm việc nên khách nhân không tính là đặc biệt nhiều, lúc Giang Phong đến còn có không ít bàn trống. Nhân viên phục vụ thái độ khá tốt, chính là giá cả có hơi đắt, một chén long vằn thắn chiêu bài giá 48 tệ lận. Chờ long vằn thắn bưng lên, Giang Phong tập trung nhìn vào, này không phải…… Hoành thánh sao? Lấy di động ra tra một chút, thật đúng là hoành thánh, hóa ra là một cách gọi khác của hoành thánh. Chén rất lớn, cũng thật xinh đẹp, chén màu xanh ngọc, trên vách còn có hoa văn. Viên vằn thắn khoanh tay cái đầu rất lớn, nhưng đếm sơ cũng phải bảy tám cái, phối liệu không ít, chỉ là bên ngoài đã có thể nhìn thấy có hành thái, rau thơm, cải ngồng, đậu Hà Lan, đậu nành cùng ớt băm cay đỏ. Nước canh cũng là toàn bộ màu hồng, trên cùng còn có nhợt nhạt một tầng dầu, Giang Phong hoài nghi chủ quán trực tiếp rót sa tế mà không phải dầu ớt. Nhưng là một chén hoành thánh xứng nhiều nguyên liệu như vậy, có thể ăn sao? Ôm tâm thái một vái hoành thánh tận vài tệ, khẳng định ăn cực kỳ ngon, Giang Phong một miếng bao trọn một cái. Không thể ăn. Da quá dày, thịt không tươi, nguyên liệu quá nhiều, nước dùng trong không giống nước dùng trong, sa tế chỉ cay không thơm…… Chỉ chọn tật xấu thôi Giang Phong đã có thể lấy ra cho chén hoành thánh này mười mấy cái. Mấu chốt nhất chính là, quá đắt! 48 tệ một chén, còn không bằng đi ăn tàu cơm hộp trên tàu cao tốc. Giang Phong tỏ vẻ thể nghiệm dùng cơm cực kém. Nhân dân Tứ Xuyên cũng không phải không gì không làm được, ít nhất cửa hàng nổi tiếng trên mạng của bọn họ là không được. Ăn được hai viên thật sự ăn không vô nữa, Giang Phong thanh toán tiền liền mất hứng rời đi. Càng nghĩ càng tức giận, Giang Phong thậm chí cảm giác cửa hàng nổi tiếng này vũ nhục món ăn Tứ Xuyên, căm giận gửi tin nhắn WeChat cho Ngô Mẫn Kỳ mắng cửa hàng này. “cửa hàng long vằn thắn xx chỗ xxx đường xxxx quả thực chính là hố người!” Chia sẻ cho mình Ngô Mẫn Kỳ còn chưa hết giận, Giang Phong lại đem tin tức copy paste chia sẻ cả cho Lưu Thiến. Lưu Thiến một giay đã trả lời. “Long vằn thắn, anh muốn ăn long vằn thắn anh đi cửa hàng xxxx mà xxxx ( ′?ω?` )” Năm phút sau. “Ai, chủ tịch sao anh lại tới thành phố Tứ Xuyên thế ⊙▽⊙” Giang Phong:…… Thật đúng là hậu tri hậu giác. Lại lang thang không có mục tiêu ở trên phố lung lay một buổi trưa, Giang Phong mới thu được hồi âm của Ngô Mẫn Kỳ: “Cửa hàng long vằn thắn làm chính tông ở thành phố rất ít, có rảnh thì em làm cho anh ăn.” Giang Phong nhìn thời gian, 4h17p, nhà hàng Ngô gia hôm nay rất bận á. “Về anh trai của ông nội anh có tin tức chưa?” Lại một tin nhắn nữa được gửi lại đây. “Có, dự tính ngày mai là có thể tìm được.” Giang Phong trả lời. “ok, em bận đã” Giang Phong thu hồi di động, tiếp tục đi dạo. Bữa tối vẫn là giải quyết ở quán miến cửa tiểu khu, một chén miến ruột già lại thêm một phần canh móng giò, chỉ cần 28 tệ, cùng với cửa hàng nổi tiếng trên mạng lúc trưa kia so sánh với nhau có thể nói là lương tâm trong nghề. Canh móng giò có cái móng heo trước hoàn chỉnh, phối liệu chỉ có rong biển sợi, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng nấu đến phi thường mềm tan, chỉ cần nhẹ nhàng hút một cái liền da thịt chia lìa, ngay cả gân đều có thể hút ra được, chủ quán còn rất tri kỷ bưng cho Giang Phong riêng một chén dầu sa tế nhỏ dùng để chấm móng heo. Canh móng giò màu trắng sữa, cực kỳ thơm, trừ bỏ muối thì không có thêm thêm vào gia vị nào khác, hoàn toàn là hương vị vốn có của nguyên liệu. Một chén miến ruột già lớn, một chén canh móng giò, Giang Phong phảng phất như đang bước chân trên mây. Bay về tới khách sạn, Hàn Quý Sơn đã từ chỗ Vương Tĩnh hỏi được số điện thoại rồi chia sẻ cho Giang Phong. Giang Phong dựa theo dãy số này gọi đi, chờ đợi mười mấy giây, điện thoại được kết nối. Giang Phong hít sâu một hơi, để tránh cảm xúc khẩn trương của chính mình bị đầu bên kia điện thoại phát hiện, nhẹ giọng hỏi: “Alo, xin chào, xin hỏi là Giang Viện Triều phải không ạ?”