Chương 120: Gặp Mặt

“Đúng tôi đây, cậu là vị nào?” Giang Vệ Minh lớn giọng hỏi. “Cháu là Giang Phong, cháu……” “Tiểu tử, có khả năng cậu gọi nhầm số rồi, tôi không quen biết cậu, tôi không mua bảo hiểm không mua nhà không đầu tư quỹ cổ phiếu, đối với định kỳ quản lý tài sản không có hứng thú, lừa đảo tôi cũng không tin, cậu tìm người tiếp theo đi!” Sau đó Giang Vệ Minh liền cúp điện thoại. Giang Phong:??? Ông cụ gần đây là tiếp bao nhiêu cuộc điện thoại đẩy mạnh tiêu thụ rồi, từ chối đến thuần thục như thế. Giang Phong lại gọi lại lần nữa. Lần này chỉ một giây đã bắt máy. “Tiểu tử, tôi nói tôi đối với những cái đó không có hứng thú, tôi chính là một ông già ở ở nông thôn không có tiền đâu!” Thấy Giang Vệ Minh lại có khuynh hướng muốn cúp điện thoại, Giang Phong vội vàng nói: “Xin hỏi ngài biết Giang Vệ Quốc sao?” Đầu kia điện thoại trầm mặc, ước chừng phải 34 giây, lại có vẻ đặc biệt dài lâu. “Cậu là ai?” “Cháu là cháu nội của Giang Vệ Quốc, lúc trước cháu ở nhà của một vị trưởng bối thấy được ảnh chụp chung của ngài cùng ông ấy, cảm thấy lớn lên giống mới gọi cho ngài một cuộc điện thoại, cháu chỉ là muốn hỏi một câu.” Giang Phong đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn lúc trước nói ra, nuốt một ngụm nước miếng, càng thêm khẩn trương, thanh âm nói chuyện đều có chút run rẩy, “Ngài, là anh trai của Giang Vệ Quốc sao?” “Phải.” Giang Phong thiếu chút nữa kích động đến ném văng cả điện thoại. “Tôi là anh ba của nó, ông nội cậu, còn khỏe không?” “Ông nội cháu rất khỏe, thân thể thật sự rất tốt, có thể ăn có thể uống có thể ngủ còn có thể xuống bếp nấu ăn. Xin hỏi ngài hiện tại ở nơi nào, có thuận tiện bớt chút thời gian gặp mặt chút được không? Cháu hiện tại đang ở thành phố Tứ Xuyên, ngài xem……” “Ngày mai đi, ngày mai tôi lên thành phố, đến lúc đó tôi lại liên hệ với cậu.” Giang Vệ Minh nói. “Vẫn là để cháu đến chỗ ngài đi! Ngài tuổi lớn như vậy chạy tới chạy lui cũng không tiện, ngài nói địa chỉ cho cháu, cháu có thể đi tìm.” Giang Phong như thế nào có thể để một ông cụ 90 tuổi đặc biệt tới tìm mình chứ. “Tôi đi tìm cậu!” Giang Vệ Minh không cho Giang Phong cự tuyệt, cúp điện thoại luôn. Giống như là đang trốn tránh Giang Phong vậy. Giang Phong kỳ thật còn muốn gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa, nhưng mà nghĩ nghĩ vẫn là thôi. Giang Vệ Minh ở Tứ Xuyên nhiều năm như vậy, phỏng chừng đã sớm giống lão gia tử cam chịu rằng các anh em của mình sớm đã không ở nhân thế, hiện tại chợt nghe được tin tức tìm thân, khẳng định cần thời gian tới tiêu hóa. Giang Phong nhắn tin cho Giang Vệ Minh —— Ông ba, ngày mai cháu đi nhà ga đón ngài. Hai phút sau, Giang Vệ Minh trở về một chữ được. Giang Phong không biết, Giang Vệ Minh hơn 90 tuổi, cầm kính lão, thấy hai chữ ông ba kia, tay run ở trên màn hình ước chừng hai phút mới đánh ra được một chữ được. …… Giang Phong ngày hôm sau sớm đã tỉnh, buổi tối cũng nhủ không yên giấc, cả đêm mơ toàn thứ kỳ quái. Một giây trước vẫn là hắn đi nhà ga đón Giang Vệ Minh, một giây sau liền biến thành Giang Vệ Minh lấy nồi sạn gõ đầu hắn mắng hắn đầu cá nấu ớt bằm cho sai nguyên liệu rồi, sau lại còn mơ thấy hắn làm ra đầu cá nấu ớt bằm phù hợp yêu cầu, Vương Hạo ăn xong cùng hoa khôi thổ lộ thành công, nam nữ độc thân toàn trường đối với hắn vây truy chặn đường muốn hắn làm đầu cá nấu ớt bằm. Giang Phong kỳ thật là bị doạ tỉnh. Sờ soạng một phen mồ hôi trên trán, nhìn di động, 6 giờ 55. Dứt khoát rời giường rửa mặt, thay một thân quần áo tương đối nghiêm chỉnh, đi cửa tiểu khu theo thường lệ ăn chén miến ruột già rồi đi thẳng đến ga tàu hỏa. Giang Vệ Minh còn chưa nhắn cho hắn tin tức gì, Giang Phong liền tùy tiện tìm cái cổng ra đứng chờ. Thi thoảng lại nhìn xem thời gian, trong lòng thế mà còn có chút khẩn trương cùng sợ hãi, cứ như là gặp mặt bạn qua mạng vậy. Rốt cuộc, tới hơn 9 giờ, Giang Phong mới nhận được tin nhắn của Giang Vệ Minh. “Tôi 9 giờ 32 đến.” 9 rưỡi là có thể đến, Giang Vệ Minh đầu tiên phải từ ở nông thôn đến trấn trên, lại từ trấn trên đến trong huyện, Giang Phong hoài nghi Giang Vệ Minh có khả năng 6 giờ hơn đã phải xuất phát. Trên thực tế, Giang Vệ Minh từ hơn 4 giờ đã bắt đầu chuẩn bị. Người già ngủ không được, ngủ dậy sớm đến cũng sớm, nhưng Giang Vệ Minh cơ bản là không ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc. Tối hôm qua từ khi Giang Phong nói ra ba chữ Giang Vệ Quốc, Giang Vệ Minh liền không nghi ngờ, năm đó hắn đang trên đường chạy nạn thì đi lạc mất cha và mấy người anh em, năm 51 sửa tên thành Giang Viện Triều, ngay cả con của hắn cũng không biết hắn vốn tên là Giang Vệ Minh, càng không biết hắn kỳ thật có sáu người anh em trai. Chỉ là Giang Vệ Minh không nghĩ tới, hắn đã là ông lão 97 tuổi gần đất xa trời, gần 80 năm qua đi, cháu nội của em trai hắn thế mà còn có thể tìm được hắn, nói cho hắn em trai còn ở nhân thế. Giang Vệ Minh ngày hôm qua cả đêm trằn trọc, vẫn luôn suy nghĩ nên mặc quần áo gì, nên mang lễ gặp mặt gì cho cháu, liền lục tung lên, cuối cùng mới tuyển định hai vại đồ chua, hai vại đồ chua này vẫn là hắn từ trong lu đồ chua chọn lựa kỹ càng ra đó, đều là tốt nhất. Giang Vệ Minh sau khi ra trạm liền nhắn tin cho Giang Phong, sau đó liền nghiêng vác một cái bao bố đứng tại chỗ chờ Giang Phong. Giang Phong còn không có tìm được Giang Vệ Minh, Giang Vệ Minh liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Phong. Nguyên nhân là Giang Phong lớn lên có vài phần giống Giang Thừa Đức. Giang Vệ Minh nhìn thấy Giang Phong ánh mắt đầu tiên đã toát ra một ý niệm là em út khẳng định là rất thích đứa cháu trai này, nhưng mà quá gầy, nếu mà cường tráng hơn một chút liền càng giống ba. Giang Phong lúc trước ở trong trí nhớ thấy Giang Thừa Đức cảm thấy chính mình cùng hắn có bốn năm phần giống nhau, bốn năm phần này ở trong mắt Giang Vệ Minh đã bị phóng đại tới bảy tám phần rồi, Giang Vệ Minh kiềm chế tâm tình kích động, bước nhanh đi lên vỗ vỗ vai Giang Phong. Giang Phong vừa quay đầu lại, một chút liền nhận ra ngay “Ông ba!” So với năm 87, Giang Vệ Minh hiện tại già rồi, nếp nhăn nhiều, làn da lỏng, trên tay trên mặt cũng nhiều rất nhiều da đốm mồi, lưng cong hơn không ít, ngay cả đôi mắt đều ảm đạm. Thời gian thật là một sát thủ đáng sợ. “Ăn cơm chưa?” Giang Vệ Minh hỏi. Giang Phong không nghĩ tới Giang Vệ Minh nhìn thấy hắn câu nói đầu tiên lại là cái này, nói chuyện liền chậm một bước, đã bị Giang Vệ Minh một phen túm chặt, không cho phân trần lôi kéo hắn đi ra ngoài nhà ga. "Ông ba mời cháu ăn cơm sáng, ông ba biết bên cạnh ga tàu hỏa có một cửa hàng, bánh rán đường làm đặc biệt ngon.” Giang Phong người đều ngốc. Hắn cứ như vậy bị Giang Vệ Minh túm đến một quán ăn nhỏ trang hoàng đơn giản, nhìn ông cụ gọi một phần hoành thánh, một chén cháo hai chuỗi bánh rán đường, sau đó lại trơ mắt mà nhìn Giang Vệ Minh ngồi vào đối diện chính mình từ trong bao lấy ra hai vại đồ chua. Hắn không nghĩ được cốt truyện thế mà lại phát triển như thế này. Hắn còn nghĩ rằng, chính là không phải phim truyền hình hay diễn cái loại sau khi tìm thân thành công thì ôm đầu khóc rống cẩu huyết kiều đoạn sao, hoặc cũng là cốt truyện ôn nhu nhận thân chứ, không nghĩ tới kết quả là phiên bản mỹ thực, đi vào tiệm ăn bữa sáng. Giang Vệ Minh giống như một vị trưởng bối đã từng rất quen thuộc chỉ là thật lâu không gặp mà thôi, thuần thục bắt đầu giục vãn bối ăn cơm. “Nào, Tiểu Phong, nếm thử món bánh rán đường đặc sản Tứ Xuyên đi.” Giang Vệ Minh thật sự rất quen thuộc mà hô. Hắn chỉ cần nhìn thấy mặt Giang Phong là sẽ nhớ tới cha mình Giang Thừa Đức, nghĩ đến Giang Thừa Đức, cũng liền không có cảm giác xa lạ. “dạ, dạ.” Giang Phong không biết nên nói cái gì, nghe lời cầm lấy một chuỗi bánh rán đường. Hắn đối với Giang Vệ Minh ấn tượng đầu tiên chính là lão gia tử không chỉ tuổi lớn mà khí lực cũng lớn, ông cụ vừa mới túm chính mình, chính mình thế mà không cách nào chống cự. Giang Phong chưa từng ăn qua bánh rán đường. Ngày hôm qua ở trên phố thật ra thấy được, nhưng mà nhìn chẳng ra gì, béo ngậy, nhìn đã thấy ngấy hết cả người. Cửa hàng này nhìn qua lại không tồi, màu caramel, trên bánh rán đường còn rải hạt mè, một chuỗi có năm cái, lớn nhỏ tương tự nhau. Một ngụm cắn xuống, vỏ giòn trong mềm, bên trong rỗng ruột, làm từ gạo nếp, lớp vỏ ngoài chiên đến vừa lúc, xốp giòn thơm ngon, bọc một tầng nước đường, cẩn thận nhai còn có thể ăn ra một chút vị chua, có chút dính răng, cũng có cảm giác hơi dai. Giang Phong đối với cửa hàng này lau mắt mà nhìn. Loại nguyên liệu này có thể làm thành rỗng ruột, không đơn giản. Giang Phong vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Vệ Minh đang cười tủm tỉm mà nhìn hắn. “Tiểu Phong, ông nội cháu mấy năm nay sống thế nào?” Tới rồi! Chính là vấn đề này! Giang Phong tối hôm qua tập luyện cả đêm cảnh tượng hôm nay gặp mặt, sẽ xuất hiện cái trạng huống gì, Giang Vệ Minh khả năng sẽ hỏi vấn đề gì, hai người bọn họ nên nói chuyện gì, vẫn luôn tập luyện đến một hai giờ sáng. Vừa rồi Giang Vệ Minh trực tiếp lôi Giang Phong tới ăn cơm sáng đánh cho Giang Phong đột nhiên không kịp phòng ngừa, hiện tại rốt cuộc trở về hướng đi chính xác của cốt truyện rồi! Giang Phong ngồi nghiêm chỉnh, thanh thanh giọng, chuẩn bị triển lãm thành quả tối hôm qua tập luyện.