Chương 125: Chìa Khóa

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong cùng Giang Vệ Minh liền ngồi tàu cao tốc đi Z thị. Khương Vệ Sinh lưu luyến không rời mà đưa hai người đến nhà ga, nói chờ Giang Vệ Minh trở lại nhất định phải nói cho hắn, hắn tới đón xe, để Giang Vệ Minh đến lúc đó ở tỉnh thành thêm vài ngày. Giang Vệ Minh không có đồ đạc gì, chỉ có mấy bộ quần áo tắm rửa, Trương Lệ cho ông ấy cái vali nhỏ để đựng, tới trên đường Giang Phong cướp lấy cái vali ông ấy còn không vui, tận lúc lên xe sắc mặt vẫn xị ra. Giang Phong nhắn một tin nhắn WeChat vào nhóm chat gia đình —— Giang người gầy: Ba mẹ, buổi tối hôm nay là con có thể về đến nhà đó! Mẹ ruột:? Cha ruột:! Giang người gầy:? Cha ruột: Con trai, chìa khóa của con ở chỗ ba này. Giang người gầy: Làm sao vậy? Mẹ ruột: Mẹ với ba con ở nhà ông nội con rồi, con tìm tạm cái khách sạn ở một đêm ngày mai lại tới đây đi. Giang Phong:??? Giang Phong buông di động, nhìn Giang Vệ Minh, ngượng ngùng nói: “Cái kia, ông ba, ba mẹ cháu đều đến nhà ông nội cháu rồi.” “Trước khi ba cháu đi còn cầm luôn chìa khóa của cháu.” “Tàu cao tốc 8 giờ mới đến, tuyến bus về quê đến 6 giờ là không còn……” Giang Vệ Minh:…… “Không có việc gì.” Giang Vệ Minh trái lại an ủi Giang Phong, “Hẳn là cũng không xa, chúng ta có thể đi bộ qua.” Giang Phong:??? Giang Phong đột nhiên nhớ tới Vương Hạo khoảng thời gian trước mỗi ngày treo ở bên miệng câu nói —— cậu thật đúng là có logic kỳ cục, xem như tôi nhặt được quỷ. Giang Phong thật vất vả tìm được Giang Vệ Minh, mang theo một cụ già 97 tuổi ngàn dặm xa xôi tới Z thị, kết quả bởi vì không có chìa khóa mà có nhà không thể về lạc trôi tới khách sạn, việc này Giang Phong nghĩ như thế nào cũng không thấy dễ chịu. Đang nghĩ ngợi đêm nay nên ở khách sạn Thất Thiên hay là khách sạn Hán Đình đây, Giang Phong đột nhiên nghĩ tới một người. Trần Tú Tú! Khẳng định là cô ấy có chìa khóa nhà hắn! Hiện tại chìa khóa nhà Trần Tú Tú còn đang treo trên móc chìa khóa của hắn đấy! Hồi cao trung, Giang Phong giữa trưa phải về nhà ngủ trưa, hắn luôn quên mang chìa khóa, Giang Kiến Khang liền làm thêm một chiếc chìa khóa nhà đưa cho Trần Tú Tú lúc ấy còn đang học sơ tam nhờ cô ấy giúp Giang Phong mở cửa. Kết quả sau khi Trần Tú Tú lên cao trung sau cũng có tật xấu quên mang chìa khóa, Trần Đốc Tụ liền bào chế đúng cách đem chìa khóa trong nhà đưa một cái cho Giang Phong. Hai người lâu lâu lại quên mang chìa khóa, mỗi lần trở về đều cảm thấy đối phương đã trở về. Bọn họ hai nhà tầng lầu thấp, không cần ấn chuông cửa trực tiếp kêu là có thể nghe thấy, hai người lại cảm thấy mỗi ngày kêu đối phương cho mở cửa cho mình thì có hơi ngượng ngùng, vì thế hai năm kia cư dân dưới lầu nhà bọn họ mỗi buổi trưa liền có một kỳ cảnh. Giang Phong không mang chìa khóa, liền ở dưới lầu gân cổ lên hô to: “Giang Phong, Giang Phong, em sang nhà anh mở cho anh cái cửa!” Trần Tú Tú không mang chìa khóa, cũng ở dưới lầu gân cổ lên hô to: “Trần Tú Tú, Trần Tú Tú, anh sang nhà em mở cho em cái cửa!” Khi đó Trần Tú Tú vẫn là Trần Tú Tú hơn một trăm cân, kêu cứ phải gọi là trung khí mười phần, sức xuyên thấu cực lớn, ở tầng cao nhất đều có thể nghe rõ cô ấy kêu cái gì. Mọi người đều là hàng xóm lầu trên lầu dưới mười mấy năm, nhìn Trần Tú Tú cùng Giang Phong lớn lên, lúc mới bắt đầu mọi người đều ngốc, Trần Đốc Tụ hàng năm đi công tác nhưng hai vợ chồng Giang Kiến Khang đều ở đó, mấy hàng xóm liền khuyên Giang Kiến Khang không cần tạo áp lực học tập quá lớn cho đứa trẻ, nhìn một cái xem đều đem thằng bé bức thành cái dạng gì. Sau đấy mọi người đều quen Giang Phong cùng Trần Tú Tú đầu óc không bình thường. Giang Phong ở danh sách bạn WeChat lướt nửa ngày, rốt cuộc tìm được Trần Tú Tú. Hắn không ghi chú cho Trần Tú Tú, dựa theo ảnh đại diện trên WeChat, Trần Tú Tú chỉ có mỗi cái mặt thì thôi đi, ảnh đại diện WeChat còn chụp bằng app, mất công Giang Phong tuệ nhãn thức anh, bằng không căn bản là không nhận ra. “Em về nhà không?” Giang Phong nhắn một tin WeChat qua. Không quá hai phút, Trần Tú Tú liền trả lời: “Sớm về rồi, anh còn chưa nghỉ á?” “Hôm nay anh về, ba anh đem chìa khóa của anh về quê mất rồi, nhà em có còn chìa khóa nhà anh không?” “Có, anh về thì nhắn em.” Ổn! Giang Phong đương trường tuyên bố tin tức tốt này cho Giang Vệ Minh. Kết quả phát hiện Giang Vệ Minh đang xem hai vại đồ chua mà ông ấy ngày hôm qua mang lại đây . Đối với hai vại đồ chua này, Giang Phong đã tò mò thật lâu. Hắn ngay từ đầu cho rằng đây là Giang Vệ Minh mang cho mình, kết quả ngày hôm qua lúc rời khỏi quán ăn Giang Vệ Minh lại đem hai vại đồ chua bỏ lại trong bao màn đi. Sau đấy hắn lại cho rằng Giang Vệ Minh mang theo chính mình ăn, nhưng mà ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều lại không thấy ông ấy lấy đồ chua ra ăn. Chẳng lẽ, là mang cho lão gia tử. Giang Phong cảm thấy cái này là khả năng duy nhất. “Ông ba, hai vại đồ chua này ông muốn mang cho ông nội cháu sao?” Giang Phong hỏi. Giang Vệ Minh có chút ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh: “Là mang cho cháu.” Giang Phong:??? “Ngày hôm qua ông thấy cháu không ăn được cay, hai vại đồ chua này của ông có hơi cay, ông sợ cháu không thích.” Giang Vệ Minh nhỏ giọng nói. Tâm tư của người gia, có khi mẫn cảm lại tinh tế. Giang Phong bật cười, đồ chua của Tứ Xuyên đỉnh đỉnh đại danh tạm thời không nói, trưởng bối tặng cho hắn sao có thể ghét bỏ. Vì chứng minh chính mình thiệt tình thích đồ chua của Giang Vệ Minh, Giang Phong ngay lập tức mở ra một vại xem đều không xem liền cầm một miếng bỏ vào trong miệng. Một cắn đi xuống, thanh thúy, thực ngon miệng. “Ăn ngon!” Giang Phong hàm chứa nước mắt, “Đều ăn ngon đến phát khóc.” Một bình dưa leo cà rốt cải trắng cùng tỏi, hắn như thế nào mà lại trùng hợp cố tình cầm một cây ớt cay đỏ. Giang Phong chỉ có thể đem nước mắt nuốt ngược vào trong. …… Ga tàu hỏa cách Giang gia hơi xa, hai người đến đã là hơn 9 giờ. Hơn tám tiếng ngồi tàu cao tốc làm cho bọn họ đều có chút mệt mỏi, Giang Phong tuổi trẻ còn đỡ, Giang Vệ Minh đã ở ngăn không được mà ngáp. Cửa đơn nguyên dưới lầu hỏng từ nghỉ hè đến bây giờ cũng chưa sửa, Giang Phong cảm thấy bất động sản tiểu khu bọn họ hay là học vị ông chủ Hoàng ở Ôn Châu trốn mất rồi. Đi tới cửa, Giang Phong để Giang Vệ Minh chờ một chút, hắn đi tìm Trần Tú Tú lấy chìa khóa. Trần Tú Tú lại gầy. Lúc nghỉ hè vẫn là một cô nàng mũm mĩm 60kg, hiện tại đã là 50kg dưới tiêu chuẩn người gầy. Trần Tú Tú mặc đồ thể dục, trên người còn mồ hôi, thở hổn hển, xem ra đang chạy bộ. “Nè, chìa khóa nhà ạn.” Trần Tú Tú đưa chìa khóa cho Giang Phong, nhìn sang Giang Vệ Minh, hỏi, “Vị này là?” “Là ông ba của anh, anh ba của ông nội anh.” Giang Phong giới thiệu, “Ông ba, cô ấy là hàng xóm nhà cháu, Trần Tú Tú.” “Chào ông ba ạ.” Trần Tú Tú chào hỏi, Giang Vệ Minh hiền lành mà cười với cô ấy, cô nàng liền đem xắn tay áo lên trở về tiếp tục chạy bộ. Giang Phong:…… Hắn vừa mới, hình như mơ hồ thấy hình dáng cơ bắp trên cánh tay của Trần Tú Tú…… Nếu không chờ từ quê trở về tìm thời gian cùng Trần Tú Tú vặn cổ tay xem hai người bọn họ ai tay khỏe hơn đi, Giang Phong cảm thấy Trần Tú Tú hơn 100kg cùng Trần Tú Tú không đến 50kg, hắn thế nào cũng phải thắng một lượt. Vứt đi suy nghĩ miên man trong đầu, Giang Phong đi sửa sang lại phòng cho Giang Vệ Minh. Phòng ở lâu lắm không ai ở có không ít hụi, nhưng mà hai người chỉ ngủ một đêm, cũng không cần quét tước quá sạch sẽ. Giang Phong thay đổi chăn nệm trong phòng cho khách một chút, đơn giản mà kéo xuống đất, Giang Vệ Minh là có thể ở. Một đêm mộng đẹp.