Chương 124: Sổ Nhật Ký

Giang Vệ Minh lại đơn giản mà làm cho Giang Phong đĩa thịt xào tỏi. Hắn vốn dĩ muốn làm thêm vài món ăn, có vô dụng đi chăng nữa, cũng phải làm hai món đồ ăn có độ khó cao cho cháu trai nếm thử, nhưng tuổi tác ở đó, có tâm cũng vô lực. Múc cho chính mình một chén nhỏ mì sợi, Giang Vệ Minh có chút mất mát. Lúc trước biết được Thái Phong Lâu trở về Giang gia, hắn chí khí tràn đầy, phảng phất như trở về thanh xuân chỉ nghĩ làm lớn một hồi giúp đỡ cháu trai cùng nhau trọng chấn Thái Phong Lâu, nhưng chỉ bằng mới vừa rồi, hắn già nua, thân thể yếu đuối đã nói rõ ràng cho hắn. Ngươi không được, ngươi đã là lão già sống không được mấy năm nữa rồi, ngươi không nâng được dao phay, nhấc không nổi chảo sắt. Ngươi đã rời khỏi phòng bếp ba mươi năm, ngươi đã sớm không phải một đầu bếp nữa rồi. “Ông ba, ông sao vậy?” Giang Phong chú ý tới Giang Vệ Minh cảm xúc không tốt. “Già rồi, nấu hai món đồ ăn liền mệt mỏi, làm không nổi.” Giang Vệ Minh thở dài. Hắn lúc tuổi trẻ, có thể vượt núi băng ngàn, đi hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ. Có thể ăn cỏ ăn vỏ cây, thời điểm thảm nhất ngay cả đất Quan Âm đều ăn qua, vẫn là tung tăng nhảy nhót, khi đó thân thể hắn thật cường tráng a! Nhưng hiện tại, tự cho là thân thể cứng rắn mà ngay cả một bữa cơm hoàn chỉnh đều không nấu cho xong được. “Sư phụ ngài tuổi còn trẻ mà, một chút đều không già!” Khương Vệ Sinh vuốt mông ngựa. “Cậu chính là nói ngọt, cháu trai cậu đâu?” Giang Vệ Minh bị Khương Vệ Sinh chọc cười. “Được nghỉ đông, được mẹ nó mang đi ra ngoài chơi, đi Bắc Bình, nhìn xem thủ đô, bò trường thành, ngày hôm qua con dâu còn cùng con oán giận, dọc theo đường đi muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, dỗ như thế nào cũng không nghe.” Khương Vệ Sinh vui tươi hớn hở nói. “Bắc Bình thành tốt đó!” Giang Vệ Minh vẻ mặt hoài niệm, “Đúng rồi, tiểu Phong, cháu chuẩn bị khi nào về Z thị? Ông ba cùng cháu trở về!” “A, ông ba không cần phiền toái như vậy, buổi tối hôm nay cháu gọi điện thoại cho ông nội cháu nói để cho bọn họ đều lại đây là được.” Giang Phong vốn chính là chuẩn bị làm như vậy, Giang Vệ Minh tuổi lớn, từ Tứ Xuyên đi Z thị ngồi tàu cao tốc ước chừng phải hơn tám tiếng, hắn sợ thân thể Giang Vệ Minh chịu không nổi. “Nhà cháu cả một đại gia đình đi thật xa như vậy tới xem ông thì phiền toái lắm, ông ba cháu thân thể vẫn tốt, còn không có già đến mức đi không nổi, ông và cháu cùng nhau qua đi, cháucũng đừng gọi điện thoại, ông muốn xem thằng út có thể nhận ra ông hay không.” Giang Vệ Minh hừ hừ, có chút cảm xúc nhỏ. Giang Phong dở khóc dở cười, ông ấy một chút nói chính mình già rồi, một chút lại không phục mình già, đúng là người già như trẻ con thật chưa nói sai. “Được, cháu không nói, đến lúc đó cho ông nội cháu một kinh hỉ.” Giang Phong chiều theo Giang Vệ Minh nói. Giang Vệ Minh làm việc hấp tấp, là người tính tình nóng nảy, nói đi Z thị cùng ngày liền phải đi, vẫn là Giang Phong lấy di động tra xét cho ông ấy nhìn xem không còn vé mới từ bỏ. Khương Vệ Sinh mãnh liệt yêu cầu Giang Vệ Minh cùng Giang Phong đều ở trong nhà mình, có thể là bởi vì Giang Vệ Minh thường xuyên tới nhà Khương Vệ Sinh nên trong nhà hắn thế mà còn có quần áo đồ dùng của Giang Vệ Minh. Giang Phong đi liên hệ chủ phòng khách sạn để trả phòng, chủ nhà là một em gái Tứ Xuyên dễ nói chuyện lại tốt bụng, lúc trước biết được Giang Phong là tới tìm thân còn giúp hắn bày mưu tính kế, hiện tại Giang Phong tìm người biểu hiện chúc mừng hắn, ngay sau đó sảng khoái mà trả lại tiền phòng đã đóng trước cho hắn. Giang Phong còn không quên nhắn tin nói cho Ngô Mẫn Kỳ tin tức tốt này. Vẫn là hơn bốn giờ có tin nhắn hồi âm, trước sau như một ngắn gọn. “Chúc mừng, có muốn mang ông ba tới cửa hàng nhà em ăn cơm không?” Nếu nhà Ngô Mẫn Kỳ là giống nhà Giang Phong đều là cửa hàng nhỏ thì cọ bữa cơm cũng không có gì, nhưng nhà cô ấy cố tình là nhà hàng Michelin một sao. Đến ăn chùa, Giang Phong ngượng ngùng, đưa tiền thì hắn lại không có tiền, có tiền cũng luyến tiếc, ai kêu hắn còn thiếu một đống nợ đâu. Giang Phong quyết đoán từ chối, nhắn tin nói cho cô ấy ngày mai mình sẽ về Z thị. “ok, khai giảng gặp, em bận đã nhé.” Giang Phong:…… Đối thủ cạnh tranh nỗ lực như vậy ta áp lực rất lớn đó! Đối thủ cạnh tranh xuất thân so với mày tốt hơn, lớn lên so với mày đẹp hơn, so với mày ưu tú hơn còn so với mày nỗ lực hơn, mày trừ làm cá mặn nằm yên kêu 666 thì còn có thể làm cái gì đây? Cơm chiều là Khương Vệ Sinh xuống bếp làm, hắn là đầu bếp món cay Tứ Xuyên thuần túy, nấu vài món cay Tứ Xuyên thường thấy, thịt sợi Ngư Hương, đậu hủ Ma Bà gì đó, món chính duy nhất chính là đầu cá nấu ớt bằm. “Tới tới tới, tiểu Phong nếm thử đầu cá nấu ớt bằm của bác Khương đi, bác làm không bằng ông ba cháu đâu, cháu chắp vá nếm thử.” Khương Vệ Sinh nhiệt tình nói, “Bác mới vừa ở nhà hàng quốc doanh kia làm mấy năm, đồ ăn chiêu bài của cửa hàng chúng ta chính là món đầu cá nấu ớt bằm của ông ba cháu đấy, mỗi lần người nước ngoài tới lãnh đạo đều điểm danh sư phụ làm đầu bếp, các sư phó của nhà hàng quốc doanh đại khác đều hâm mộ muốn chết.” “Chuyện bao nhiêu năm trước rồi mà cậu còn nhớ rõ.” Giang Vệ Minh cười lắc đầu, “Tiểu tử cậu ấy, tốt nghiệp cao trung, bảo cậu vào xưởng cậu không vào, cho cậu đi thi đại học cậu không thi, một hai phải tới tiệm cơm làm việc, ngay cả tiền lương đều không cần, làm ba mẹ cậu tức giận đến mức đuổi theo cậu đánh khắp thành.” “Không nghĩ tới, cậu còn miễn cưỡng học ra tới.” Giang Phong nếm một đũa đầu cá nấu ớt bằm. Trung quy trung củ, không có khuyết điểm gì, cũng chọn không ra điểm sáng. Chỉ có thể nói, hương vị còn có thể, nhưng cũng không thể nhắm mắt lại khen món này làm ngon cỡ nào. Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Nếu món này là một sư phó món cay Tứ Xuyên ba bốn mươi tuổi làm, Giang Phong có lẽ sẽ khen một câu không tồi, nhưng Khương Vệ Sinh là một sư phụ già ở phía sau bếp ngây người gần 40 năm mỗi ngày đều chăm học khổ luyện, món này lại xa xa không đủ nhìn. “Ăn ngon!” Giang Phong mặt không đổi sắc tâm không nhảy. Khương Vệ Sinh vui đến nở hoa. Giang Phong đột nhiên cảm thấy may mắn. Hắn tuy rằng không giống Ngô Mẫn Kỳ thiên tư trác tuyệt là cầm tiểu vai chính khuôn mẫu con nhà người ta trong tiểu thuyết, nhưng ít ra so với đại đa số người khác thì coi như có chút thiên phú. Nếu hắn giống Khương Vệ Sinh, cả đời nghiên cứu trù nghệ, lại bởi vì bẩm sinh chịu chế, khó tiến thêm một bước. Kia sẽ là tiếc nuối cỡ nào. Nhưng mà Khương Vệ Sinh đã sớm nhận ra, hắn ban đầu học bếp Giang Vệ Minh cũng đã nói với hắn, hắn không có một chút thiên phú trù nghệ nào, so với người bình thường đều không bằng, suốt cuộc đời cũng chỉ có thể là một đầu bếp bình thường, hắn đã sớm chuẩn bị tốt. Làm đầu bếp 40 năm, sư phụ khoẻ mạnh, gia đình mỹ mãn, con cháu mãn đường, hắn đã thực vừa lòng. Hôm nay lại nhận được một câu khích lệ, Khương Vệ Sinh trong lòng vui đến không chịu được. Buổi tối, mọi người đều ngủ, Khương Vệ Sinh từ trên kệ sách lấy ra quyển sổ nhật ký màu đỏ của mình, nghiêm túc nhớ đến: Ngày 6 tháng 1, đầu cá nấu ớt bằm: Cháu trai của sư phụ khen ngon. 40 năm, Khương Vệ Sinh vĩnh viễn sẽ chuẩn bị hai quyển sổ, quyển màu đen nhớ lời chê, màu đỏ nhớ khen ngợi. Viết xong vở vô số kể, tất cả đều được hắn dựa theo trình tự thời gian chỉnh tề đặt ở trên kệ sách. Đem sổ nhật ký thả lại, Khương Vệ Sinh bắt đầu đếm số lượt. “Đừng đếm, đỏ 26 còn đen 24, cũng sẽ không thay đổi, chậm thế hả, mau ngủ!” Bị động tác của Khương Vệ Sinh đánh thức Trương Lệ nói, xoay người một cái, lại ngủ rồi. Khẳng định sẽ thay đổi! Khương Vệ Sinh không dám nói ra, hắn về hưu, con trai không cho hắn làm, không sao cả. Hắn có tiền hưu, chờ hắn tích cóp đủ rồi là có thể tự mình mở một tiệm ăn nhỏ. Khương Vệ Sinh hắn sinh ra chính là muốn làm đầu bếp, ba mẹ hắn lấy cho hắn cái tên thật tốt, vệ sinh, phòng bếp chính là phải bảo trì vệ sinh. Hắn mới hơn 60, hắn còn có thể lại làm mười năm, 20 năm, làm đến già, làm đến chết! Lòng mang bí mật nhỏ của chính mình, Khương Vệ Sinh lên giường ngủ.