Chương 134: Đường

Phan Linh nổi giận đùng đùng đi tìm ông chủ quán bán rau, lại thay đổi một cây củ cải khác lớn hơn nữa nhưng vẫn xốp trở về. Giang Phong:…… U, ông chủ này có ý tứ, hố người bám riết không tha như thế thật đúng là hiếm thấy. Giang Phong bảo Phan Linh dẫn hắn đi sạp bán rau, bọn họ cùng đi tìm chủ quán. “Cô gái nhỏ, sao lại quay lại rồi, cháu nói củ cải không tươi không phải chú đã đổi cho cháu một củ lớn hơn nữa còn không có thu thêm tiền rồi hay sao, mới vừa rồi không phải cháu cũng đồng ý sao?” Chủ quán là một ông chú trung niên tầm bốn năm chục tuổi, đang mở loa lướt video trên điện thoại, thấy Phan Linh lại quay lại có chút không kiên nhẫn. Giang Phong nhìn qua, là người mới tới, trước đây chưa thấy qua, nói: “ông chủ, lần này chú có điểm không phúc hậu đâu, hố người khác một lần bị phát hiện lại hố người khác lần thứ hai.” “Thằng nhóc này nói cái gì đó?” Ông chủ đứng lên, mưu toan dùng thể trọng 90 kg của chính mình dọa đến Giang Phong. Giang Phong là người nào, tráng hán 90kg căn bản không bỏ ở trong mắt, đem củ cải lấy ra đặt ở trên sạp: “Cây củ cải này cũng bị xốp, chú xem làm thế nào chứ.” Ông chủ không nói lời nào. “Hoặc là hoàn tiền, hoặc là đổi cây khác, bạn học của cháu không hiểu hàng nên bị hố, nếu mà cô ấy đã mua về đến nhà rồi thì cũng thôi, nhưng mà chú làm chuyện không phúc hậu như vậy, bị phát hiện cũng ngay tại chỗ thì phải giải quyết đi chứ.” Giang Phong nói. “Được được được, không hài lòng thì không hài lòng thôi, còn ở đây nói bậy cái gì mà củ cải xốp, tuổi còn trẻ ngoài miệng tích chút đức đi, muốn đổi thì tự mình chọn.” Ông chủ không kiên nhẫn quát, “Đừng có mà quay lại lần thứ ba đấy, bắt nạt ông đây tính tình tốt đấy phỏng!” Phan Linh tức không chịu nổi, còn muốn cùng ông chủ tranh cãi hai câu bị Giang Phong ngăn cản. Bọn họ vốn dĩ chính là tới đổi củ cải là được, không cần thiết vì chút việc nhỏ này mà cãi nhau. Giang Phong chọn tới chọn đi trong mười mấy cây củ cải ít ỏi trên sạp, chỉ được có hai cây là còn được, còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm xốp, Giang Phong liếc nhìn thoáng qua sắc mặt bất thiện của ông chủ, yên lặng phán tử hình cho sạp này. Không có bán món kho kim cương, còn tưởng hố người đồ sứ sống, quán này mở không được lâu. Đổi xong củ cải, Giang Phong đi sang sạp bán thịt mua thịt. Lúc trước hắn đã mua cà rốt, lúc đi ngang qua sạp bán rau bên cạnh nhìn thấy ớt cay cũng còn tươi, lại mua mấy quả ớt xanh, hiện tại đang đi sạp bán thịt cắt hai lạng thịt thăn về làm ớt xanh xào thịt thêm cả cà rốt xào nữa, ba người ở bên nhau ăn lẩu cũng là sung sướng rồi. Đi dạo vài quán thịt, hoặc là thịt nạc thịt thăn đã bán hết, hoặc là chất lượng thịt thật sự quá kém, Giang Phong hết cách rồi, chỉ có thể mua một miếng thịt ba chỉ vậy. Trần Tú Tú thích ăn thịt ba chỉ xào ớt cay, theo logic của cô ấy thì chính là nạc mỡ đan xen, xứng với vị cay nhai lên đặc biệt hăng hái. Hai người đồ ăn đều mua xong rồi, từ sạp rau đều dạo tới sạp thịt, Trần Tú Tú còn đang ở chỗ tủ đông chọn viên thả lẩu. “Phan Phan à, cuối cùng cậu cũng tới rồi, cậu nói xem chúng ta nên mua nấm hương viên không? Hay là bò viên ngon hơn? Còn có thanh cua cùng chả cá, còn có viên khoai tím nữa cậu bảo có nên mua hay không? Thịt dê này mua loại 48 đồng một hộp hay là 58 đồng một hộp?” Phan Linh tiến đến phía sau Trần Tú Tú chọc cô ấy một cái, Trần Tú Tú không có quay đầu lại, còn đang đánh giá viên trong tủ đông. “Anh khuyên em đừng nên mua bò viên nhà bọn họ.” Giang Phong nói, nấm hương viên là đóng gói, nhãn hiệu khá lớn, hương vị hẳn là cũng sẽ không tệ lắm, nhưng bò viên hình như là chủ quán tự làm, Giang Phong nhìn cảm thấy trình độ của chủ quán không ra sao. Trần Tú Tú quay đầu lại, thấy Giang Phong cũng đang xách mấy túi đồ ăn: “Không phải anh về quê rồi sao, bác trai bác gái cũng trở lại rồi á?” “Chỉ mình anh trở lại thôi, buổi tối hôm nay chúng ta cùng nhau ăn, tới nhà anh đi, anh lại xào thêm hai món.” Giang Phong thò lại gần xem viên trong tủ đông, đều giống nhau, tất cả đều là đông lạnh, đều không thể nào tươi ngon được, “Những viên này đều giống nhau, em cứ tùy tiện chọn mấy cái đi, thịt dê nhà bọn họ 48 cùng 58 chính là giống nhau, phía trước có một cửa hàng, anh biết nhà bọn họ bán thịt dê tươi thái lát, chờ một chút chúng ta qua đó xem có còn không.” “Được, anh chọn đi.” Trần Tú Tú còn phi thường tin tưởng vào trình độ chọn nguyên liệu của Giang Phong. Giang Phong chọn mấy cái viên đông lạnh, lại dẫn bọn họ đến một trong tiệm ở phía góc mua hai hộp thịt dê, ba người xách theo mấy túi đồ ăn về nhà. Giang Phong lúc trước đã cùng Giang Vệ Minh ở trong nhà một buổi tối, trừ phòng ngủ cùng phòng bếp ra thì chỗ nào cũng đều không có quét tước, bọn họ rời đi mười mấy ngày nay trên mặt đất lại rơi xuống không ít bụi bặm. Giang Phong đi phòng bếp xử lý đồ ăn, Trần Tú Tú cùng Phan Linh dứt khoát hỗ trợ quét dọn. Sau một trận bận rộn, Giang Phong đem hai món xào lên, trên bàn nồi lẩu cũng sôi, nước cốt lẩu là loại giá rẻ 19 tệ 9 một bao, trên cơ bản chỉ cần nấu sôi lên hương vị liền sẽ bị những nguyên liệu nấu ăn khác mang đi, cho nên Trần Tú Tú cố ý mua hai bao, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ba người vây ở một chỗ ăn lẩu, nhìn trong nồi sôi sùng sục, không khí cực kỳ tốt. “Ai, sao hôm nay anh lại dùng thịt ba chỉ để xào, không phải anh vẫn luôn chê nó béo sao?” Trần Tú Tú nhìn thấy ớt cay xào thịt rất là kinh ngạc. “Chỉ có thịt ba chỉ.” Giang Phong nói. Trần Tú Tú gắp một đũa nếm thử. 【 đinh, đạt được 1 điểm giá trị kinh nghiệm. 】 Giang Phong:??? “Quá ngấy, không ngon bằng thịt nạc xào.” Trần Tú Tú nhíu mày. Giang Phong:…… A, nữ nhân. Mấy năm trước em cũng không phải nói như vậy đâu. “Ngấy á? Tớ thấy hẳn là vẫn ngon mà, mới rồi tớ thấy anh Giang Phong hình như còn lọc thịt mỡ ra không ít đâu, để tớ nếm xem.” Phan Linh vươn chiếc đũa. 【 đinh, đạt được 377 điểm giá trị kinh nghiệm. 】 Giang Phong:!!! Ánh mắt hắn nhìn Phan Linh tức khắc liền thay đổi. Cô ấy không chỉ là bạn thân của Trần Tú Tú, cũng không chỉ là bạn bè bình thường của mình, Phan Linh quả thực chính là thiên sứ, là người cho giá trị kinh nghiệm lớn nhất mà Giang Phong gặp được từ trước đến nay! “Ăn ngon mà, siêu cấp ăn ngon đó có biết không! Đây là ớt cay xào thịt ngon nhất mà tớ được ăn qua đó!” Phan Linh ngốc nghếch thổi phồng một phen, “So với mẹ tớ nấu thì ngon hơn nhiều, so với căn tin ở trường chúng ta nấu cũng ngon hơn!” “Giang Phong, thịt này có phải đã chiên qua rồi không?” Phan Linh tò mò hỏi, “Anh làm như thế nào vậy? Dạy em với, có phải có bí phương gì hay không, em đi bảo với mẹ em, mẹ em nấu ăn thật sự khó ăn!” “Cậu chê mẹ cậu nấu khó ăn thì tự cậu làm đi, nhưng mà mẹ cậu nấu thật sự là khó ăn.” Trần Tú Tú nói. “Mấy năm trước kỳ thật còn đỡ, chính là mấy năm nay mỗi ngày xem cái gì lung tung rối loạn bên trong WeChat, nói cái gì nấu đồ ăn mà muối nước tương gia vị cho nhiều đối với thân thể không tốt, mỗi lần nấu ăn thêm muối thêm nước tương, hận không thể lấy cân tiểu ly ra cân đo đong đếm, hương vị kia …… Ai!” Phan Linh thật sâu mà thở dài một hơi, chứa đầy chua xót cùng nước mắt. “Giang Phong từ nhỏ học bếp, nhà bọn họ mở tiệm cơm, cũng không phải cậu không biết, ai, đúng rồi, cậu hình như còn chưa có đến nhà hàng của nhà Giang Phong đúng không, bác Giang nấu còn ngon hơn anh ấy nhiều.” Trần Tú Tú không lưu tình chút nào mà hủy đi gốc gác của Giang Phong. Giang Phong:…… Cửa ở bên kia, không tiễn. “Mẹ tớ không cho tớ ăn bên ngoài, không sạch sẽ, không thấy ngày thường tớ cùng các cậu ăn cơm với nhau đều là buổi tối ăn căn tin sao?” Phan Linh vẻ mặt đau khổ, “Bà ấy một năm chỉ đi công tác mấy ngày, khi đó tớ còn phải nắm chặt thời gian ăn gà rán, làm sao có thời giờ đến quán nhà Giang Phong ăn cơm được.” Phan Linh nói, lại gắp một miếng thịt. 【 đinh, đạt được 392 điểm giá trị kinh nghiệm. 】 Giang Phong nhìn Phan Linh cảm thấy trên người cô ấy phảng phất như có thánh quang đang lập loè. Trần Tú Tú nếm một miếng cà rốt. 【 đinh, đạt được 47 điểm giá trị kinh nghiệm. 】 “Trình độ xào cà rốt của anh so với lúc trước nghỉ hè thì khá hơn nhiều.” Trần Tú Tú nói, “Em nhớ rõ lúc trước anh nấu cái món cà chua xào trứng kia cho em, bỏ nhiều muối đến mức thiếu chút nữa làm em mặn chết.” Giang Phong:…… Anh cầu xin em đừng nói nữa, không cần nhắc lại lịch sử đen tối đâu. “Nhưng mà anh xào cà rốt thêm đường làm gì?” Trần Tú Tú hỏi. Giang Phong ngây ngẩn cả người. Hắn xác thật bỏ thêm đường, nhưng chỉ bỏ có một nhúm nhỏ, bởi vì lúc ấy hắn có điểm thất thần, lọ đường cùng lọ muối để cạnh nhau, đem đường coi thành muối mà bỏ vào, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại kịp, tay run một chút rắc vào nồi. Trần Tú Tú thế mà nếm được ra. “Em…… Cảm thấy ngọt?” Giang Phong kinh ngạc. “Ngọt thì cũng không phải ngọt, nhưng mà em nhận ra hương vị của đường trắng, em chỉ là không hiểu sao anh xào cà rốt mà lại bỏ đường làm gì? Thành phố A lưu hành cách làm này sao?” Trần Tú Tú tò mò hỏi. Giang Phong thật là hoàn hoàn toàn toàn bị vị giác của cô nàng này trấn trụ rồi. Hóa ra cái loại đầu lưỡi này trong truyền thuyết thật sự tồn tại. Hắn biết Trần Tú Tú đầu lưỡi nhạy bén, từ trước đến quán ven đường bên ngoài ăn cái gì, chủ quán có thêm bột ngọt hay không, bỏ thêm bao nhiêu bột ngọt, cô ấy nếm một miếng là có thể nếm ra được, tuyệt đối là cột thu lôi của quán ven đường. Nhưng Giang Phong không nghĩ tới, đầu lưỡi Trần Tú Tú thế mà nhanh nhạy tới tình trạng này. Giang Phong lúc này thật sự muốn dùng ngữ khí của lão gia tử vỗ vai Trần Tú Tú nói —— Em con mẹ nó không đi làm đầu bếp thật là đáng tiếc!