Chương 133: Chợ Bán Thức Ăn

Giang Phong mới vừa ngồi trên xe khách nhỏ về Z thị, đang ở trên đường lúc lắc cùng vài vị anh họ cãi cọ trong nhóm WeChat, một cuộc gọi của Giang Kiến Khang vang lên. “Uây, con trai à, con đi đâu đó, sao mà đồ không còn vali cũng không có, có phải mâu thuẫn với ông nội rồi không. Ba biết con mấy ngày nay xác thật vất vả, không chịu nổi thì có thể nói, thật sự không được thì ba có thể giúp con đi khuyên nhủ ông nội mà, ba không sợ bị mắng, con hiện tại ở đâu rồi?” Giang Kiến Khang lớn giọng hô. “Đúng rồi, con trai, biểu hiện của con trong khoảng thời gian này mẹ cũng xem ở trong mắt, con đừng nghĩ không thông nhé, có chuyện gì thì nói ra, đừng học mấy đứa trẻ trên phim truyền hình rời nhà trốn đi, mau nói cho mẹ con đang ở đâu, mẹ đi đón con!” Vương Tú Liên cũng ở bên cạnh quát. “Đúng vậy, Tiểu Phong, có việc gì thì có thể nói ra mà! Sắp ăn tết rồi cháu còn rời nhà trốn đi, không phải làm bà nội cháu lo lắng sao?” Giang Kiến Đảng cũng phụ họa nói. Giang Phong:…… “Ba, mẹ, bác hai, ông nội cho con nghỉ để con về thành phố chơi hai ngày, ngày kia lại trở về mà! Ông nội không nói với mọi người à?” Đầu kia điện thoại một mảnh trầm mặc. “Khụ khụ, ông nội con cùng ông Ba đều không ở nhà, di động cũng không mang, chúng ta còn tưởng rằng……” Giang Kiến Khang ngượng ngùng nói. “Không đúng, con trai, ông nội con bảo mấy ngày nữa con về á?” Giang Kiến Khang đột nhiên giật mình. “Vâng. Chắc thế ạ. Chờ mấy hôm nữa mấy người nhà bác cả cũng có thể về quê ăn tết, còn không phải là ngày kia sao, con cùng bọn họ cùng nhau trở về.” Giang Phong nói. “Anh hai, không hay rồi!” Giang Kiến Khang biểu tình như trời sập, di động cũng không để ý. “Làm sao vậy? Mấy ngày nữa ba khẳng định sẽ bảo nhà anh cả trở về mà, Tiểu Phong nói sai gì đâu.” Giang Kiến Đảng chưa kịp phản ứng lại. “Tiểu Phong vừa đi cơm heo không ai nấu, ba khẳng định phải nấu cơm heo, bốn con heo đó, ba mà đi nấu cơm heo thì làm gì còn có công phu nấu cơm cho chúng ta chứ!” Giang Kiến Khang đau khổ trong lòng. Giang Kiến Đảng cùng Vương Tú Liên:!!!∑ ( °Д°ノ ) ノ “Con trai, hay là, con trở về đi? Dù sao cũng có mấy ngày đó, ba mẹ con đều còn ở nông thôn mà con về nhà một mình cũng không có ý nghĩa gì.” Vương Tú Liên cầm lấy điện thoại thương lượng nói. Giang Phong:…… Loại ba mẹ này không cần cũng không sao. …… Ở xe khách nhỏ xóc điên hai tiếng đồng hồ, Giang Phong rốt cuộc tới Z thị. Trực tiếp ngồi xe bus về nhà, kéo vali vào trong, Giang Phong liền đi đến một rạp chiếu phim gần nhà nhất. Mua vé một bộ phim điện ảnh có suất chiếu gần nhất, Giang Phong tay trái cầm bắp rang, tay phải bưng cốc coca đá đầy sung sướng, đi qua cổng soát vé vào rạp. Một miếng bắp rang caramel, một ngụm Coca, Giang Phong tự cảm thấy đơn giản vui sướng đồng thời cũng thuận tiện hưởng thụ cho bõ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bộ phim được xưng là phim kinh dị này còn không có khủng bố bằng Vương Hạo buổi tối nói nói mớ, cốt truyện hỗn loạn, kỹ thuật diễn xấu hổ, còn chẳng bằng buổi tối không ngủ được nghe Vương Hạo nói mớ. Coca chính là 100% đá, bắp rang caramel quá ngọt, ăn một lát là ngấy, hơn nữa nhai xong còn có bột phấn. Giang Phong yên lặng mà uống hết cốc coca, lắc lắc, đá bên trong va vào nhau lọc xọc, có lẽ phải có hơn nửa ly đá. Hắn vốn dĩ chính là tới thả lỏng, nhưng mà rạp chiếu phim này tựa hồ không có chỗ nào có thể giúp hắn thả lỏng. Hơi hơi đau lòng tiền vé cùng tiền bắp rang một chút, Giang Phong yên lặng rời đi, lưu lại nữ chính trên màn hình đang thét chói tai với phía dưới không một bóng người. Ở trung tâm thương mại đi dạo lang thang không có mục tiêu, Giang Phong đột nhiên phát hiện hắn hình như không tìm thấy chuyện gì muốn làm. Hẹn mấy người anh em tốt cùng nhau ăn cơm uống rượu đi ktv? Trong phạm vi Z thị này không một quán cơm nào tay nghề so được với lão gia tử, Giang Phong ngũ âm không được đầy đủ, từ sơ trung bị vỡ giọng chính là vật cách điện với ktv, huống chi hắn chỉ có hai người bạn chơi từ bé, đều đã bị cha mẹ bọn họ đóng gói về quê ăn tết cả rồi. Tìm mấy ông anh họ? Càng không thể nào, ở trong nhóm WeChat tâm sự đã là cực hạn, Giang Tái Đức đụng phải một vị khách hàng khó chơi, ngay cả kỳ nghỉ đông vẫn phải mỗi ngày đối mặt với máy tính chạy bản thảo, mép tóc lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lui về phía sau, mỗi ngày ở trong nhóm chat nguyền rủa khách hàng này cả đời rụng tóc thành đầu trọc Địa Trung Hải. Giang Thủ Thừa phần lớn thời điểm đều ôm cái bộ sách 《 ngoại khoa học 》tái bản lần thứ chín dày cộp kia của hắn, vừa vuốt một cái là ra một nắm tay tóc. Giang Nhiên càng là mỗi ngày cùng bạn gái dính dính ngấy ngấy, không có thời gian chia cho em họ đâu. Học tập? Giang Phong lập tức bị cái suy nghĩ đáng sợ này của chính mình dọa sợ rồi, học tập là không có khả năng, đời này đều sẽ không học tập, cho dù là mỗi ngày bị nhốt ở trong phòng bếp luyện nấu ăn thì Giang Phong hắn cũng sẽ không lựa chọn đi học tập. Nên làm những gì đây? Giang Phong ngồi ở chỗ nghỉ chân phát ngốc, có chút mê mang. Hắn mấy ngày nay luyện bếp đều sắp luyện ra bóng ma, nhưng mà trừ luyện bếp ra hắn lại không thể nghĩ được có chuyện gì muốn làm. Không bằng…… Đi dạo chợ bán thức ăn đi! Gần đây có một cái chợ quy mô rất lớn, vẫn luôn mở đến tận 9 giờ tối, Giang Phong từ nhỏ đã bị đồng chí Vương Tú Liên mang theo đi mua đồ ăn, đối với khu chợ bán thức ăn này các quầy hàng thuộc như lòng bàn tay. Từ trung tâm thương mại đi ra ngoài đi bộ khoảng hai mươi tới phút, Giang Phong đi tới cửa chính của chợ bán thức ăn. Cửa có ba sạp bán món Lỗ, có một nhà tính một nhà, đều cực kỳ khó ăn, thịt không vào vị đồ ăn không tươi, chuyên lừa gạt khách lạ, thế mà còn mở rất nhiều năm, luôn có người dũng mãnh không sợ chết nguyện ý cắn câu. Chợ bán thức ăn này quy mô rất lớn, hẳn là xem như cái chợ có quy mô lớn nhất ở Z thị, ước chừng có một hai trăm quầy hàng, chim bay cá nhảy hải sản rau dưa cái gì cũng đều bán, vận khí tốt thì còn có thể gặp được món ăn hoang dã được thu mua từ huyện hương xung quanh, gà rừng thỏ hoang rắn gì đó, tuy nói món ăn hoang dã thịt sài tanh tưởi vị nặng, nhưng nếu biết xử lý nếm thử mới mẻ cũng là không tồi. Hiện tại đã là nửa buổi chiều, đồ ăn mới mẻ, thịt ngon cùng món ăn hoang dã hiếm lạ đều đã bị người biết hàng mua đi rồi, trên sạp bán thịt cũng chỉ thừa xương sườn thị vụn linh tinh không ai mua, cửa hàng gia cầm sống thì gà vịt thật ra còn có không ít, đều là gà ăn thức ăn chăn nuôi, không tìm ra cao thấp. Giang Phong đi lung tung, cũng không mua. Chủ quầy hàng nơi này phần lớn đều không thay đổi, Giang Phong đều nhận được, còn có người thậm chí còn nhớ rõ Giang Phong, không biết quán ăn vặt Kiến Khang đã đóng cửa, hỏi Giang Phong vì sao ba mẹ hắn đã lâu không tới mua đồ ăn có phải đã có chỗ cung cấp hàng mới rồi không. Đi dạo một vòng, trong tay Giang Phong thế mà còn bị nhét một mớ rau xanh, một cái bắp nhỏ, hai củ tỏi cùng mấy củ hành, đều là không còn tươi, lúc chủ quầy hàng lôi kéo hắn nói chuyện phiếm thuận tay nhét vào. Mang theo tâm ý của chủ quầy hàng, Giang Phong nghĩ hắn có nên mua chút rau trở về làm cơm chiều cho chính mình không nhỉ. Hôm nay là chú tư Giang Kiến Nghiệp nấu cơm, ông ấy mới vừa nhắn vào trong nhóm, khoai tây hầm thịt bò. Giang Phong cảm thấy, hắn vẫn là không cần đi chịu chết thì tốt hơn. Tiếp theo ở chợ bán thức ăn đi dạo, nhìn xem có rau dưa gì tươi mới chút, mua thêm con cá, đồ ăn hai ngày này liền được giải quyết. Thật vất vả tìm được một quầy hàng cà rốt cùng bắp đều không tồi, Giang Phong đang ngồi xổm khom lưng chọn cà rốt, đã bị người từ phía sau lưng chụp một cái. “Giang Phong, thật đúng là anh rồi! Tú Tú nói với em là anh đã sớm xuống nông thôn nên em còn tưởng em nhìn lầm rồi cơ.” Giang Phong nhận ra được, là chị em plastic của Trần Tú Tú - Phan Linh. Cô ấy cùng Trần Tú Tú suốt sáu năm sơ trung cao trung đều ngồi cùng bàn, tình nghĩa thâm hậu, giống như hai chị em sinh đôi, quan hệ của Giang Phong cùng cô ấy cũng không tồi, toàn dựa vào việc cùng nhau ăn cơm mà ra. Cho nên, mấy năm không cùng nhau ăn cơm, Giang Phong mới nhìn cũng chưa nhận ra được. “Hôm nay anh vừa trở về, mấy ngày nữa lại về quê.” Giang Phong nói, thấy trên tay Phan Linh xách theo đồ ăn, hỏi, “Em cũng tới mua đồ ăn à.” “Ba của Tú Tú không phải đi công tác còn chưa về sao, ba mẹ em cũng đi công tác, trong nhà không có ai, Tú Tú liền nói đêm nay em đến nhà cô ấy ở, hai đứa bọn em nấu lẩu ăn. Kìa, cô ấy đang ở chỗ đó mua viên thả lẩu đó sao?” Phan Linh nói. Giang Phong nhìn theo đồ ăn Phan Linh mua, đích xác đều là nguyên liệu nhúng lẩu. Ngó sen, củ cải trắng, nấm kim châm, cải thảo, tàu hủ ky, rong biển ti cùng rau xanh, nhưng mà Phan Linh là thật sự không biết chọn đồ ăn, Giang Phong chỉ nhìn qua đều có thể thấy được trong túi kia của cô ấy một cây củ cải trắng to đùng đã hơi xốp. Dùng nó nấu lẩu, ăn vào còn không phải cả miệng bột phấn à. “Anh có muốn cùng bọn em cùng nhau ăn không, em lại đi mua thêm ít khoai tây.” Phan Linh đề nghị nói. “…… Khoai tây thì thôi, lúc này khoai tây không thích hợp nấu lẩu, hai đứa tới nhà anh ăn đi, nhà Tú Tú phỏng chừng ngay cả gia vị đều không được đầy đủ.” Giang Phong trợn mắt nói dối, “Chúng ta lại đi mua vài món thức ăn, còn có, củ cải này là chính em chọn hay người bán chọn cho em đấy?” " Được ạ, nấu ăn thì anh giỏi hơn bọn em nhiều. Người bán chọn ấy, ông ấy bảo với em là củ cải này ngon lắm, nấu lẩu tươi ngon dễ ăn.” Phan Linh cao hứng nói. Giang Phong: “……” "Người ta lừa em đó, củ cải bị xốp, em đi tìm hắn đổi củ khác đi.”