Chương 136: Đêm 30 (1)

Trong phòng bếp người rất nhiều, bận bận rộn rộn, Giang Phong mới nhìn một lần ít nhất có ba sư phó xào rau, hơn nữa còn có người làm giúp, truyền lời, quản sự, làm cho phòng bếp vốn rất lớn lại có vẻ chen chúc. “Tiểu Vương đã cắt xong khoai lang chưa?” Giang Tuệ Cầm giữ chặt một người giúp việc bếp núc quen thuộc, hỏi. “Rồi, Trần sư phó mới vừa thái xong, để tôi đi lấy cho thiếu nãi nãi.” Tiểu Vương ngừng tay đi lấy khoai lang đã thái xong cho Giang Tuệ Cầm. “Tuệ Cầm, em có việc gì muốn anh hỗ trợ không?” Lý Minh Nhất cũng có chút nóng lòng muốn thử. “Anh đứng ở bên cạnh đi, cẩn thận bị dầu bắn vào làm bẩn quần áo.” Giang Tuệ Cầm chỉ cho hắn chỗ xa bệ bếp, “Lần trước em làm canh trứng hải sâm phù dung, kêu anh đánh cho em cái trứng mà anh làm bẩn cả một thân, làm hại em bị mẹ mắng cho một hồi.” Lý Minh Nhất cười gượng, ngoan ngoãn đứng ở chỗ Giang Tuệ Cầm chỉ: “Anh đấy là lần đầu tiên mà, có một mới có hai, anh học thêm hai lần không phải là sẽ không làm bẩn quần áo nữa sao?” “Thôi bỏ đi, đôi tay kia của anh là để cầm bút viết chữ, sang năm còn phải thi đại học mà! Có thể gắp đồ ăn đã không tồi, còn học thêm hai lần cái gì, mẹ thế nào cũng phải cấm em vào phòng bếp cho mà xem!” Giang Tuệ Cầm cười nói, thấy tiểu Vương cầm khoai lang đã cắt xong tới, liền không xem Lý Minh Nhất nữa mà đi nhìn khoai lang. Khoai lang đã được Trần sư phó cắt thành từng miếng nhỏ tầm hai centimet, Trần sư phó là đầu bếp già của Thái Phong Lâu, lúc trước đi theo Giang Thừa Đức cùng nhau từ Đông Bắc đến Bắc Bình, là xem ở mặt mũi của Giang Tuệ Cầm mới đáp ứng tới Lý gia này làm đầu bếp. Tuy rằng hiện tại triều đình đã suy vong, nhưng con cháu gia đình huân quý ở Bắc Bình thành vẫn là khắp nơi đều có, ông nội Lý Minh Nhất năm đó cũng chỉ là một vị ngũ phẩm hàn lâm, ở ven Bắc Bình là không đủ xem. “Trần sư phó, cháu lấy khoai lang của chú thái dùng trước nhé, nếu chú cần dùng thì lại tự thái lại ha!” Giang Tuệ Cầm gân cổ lên nói với Trần sư phó đang nấu đồ ăn cách đó thật xa. “Được.” Trần sư phó tỏ vẻ đã nghe được. Chờ nồi nóng lên, đổ dầu vào, để khoai vào từ khi dầu còn lạnh, Giang Tuệ Cầm không đi quấy, cứ chậm rãi chờ, chờ đến khi vỏ khoai lang đã toàn bộ kết vảy chuyển sang màu vàng ruộm, tay mắt lanh lẹ đem chúng nó vớt ra, để cho ráo dầu. Kế tiếp là làm khoai lang phủ sợi đường, ngào đường kéo sợi. Ngào đường kéo sợi cũng có thể xem như một trong những món ăn tuyệt học của sơn đông, mật nước, kéo sợi, ngào đường là độ lửa tiến dần lên ngào đường. Ngào đường, Giang Phong cũng biết, món này bất kỳ ai cũng đều biết làm, nếu chiếu theo video dạy học cũng có thể ngào đường giống mô giống dạng, nhưng nếu muốn chân chính hoàn thành ngào đường năm sau lại kéo sợi, thế thì khó khăn. Giang Tuệ Cầm đem đường cùng nước đổ vào trong nồi, dùng lửa lớn nấu. Chờ nước sôi, cô ấy liền cầm nuôi quấy theo chiều kim đồng hồ, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm trong nồi, một tia cũng không dám chậm trễ. Chờ hơi nước trong nồi dần dần bốc hơi, nước màu bắt đầu dần dần chuyển nâu, nước đường cũng bắt đầu khởi đặc lại, Giang Tuệ Cầm nhờ người nhóm lửa đem lửa đốt nhỏ lại một chút, động tác trên tay không ngừng, vẫn ổn định vững chắc dựa theo nguyên tốc mà quấy. Lúc này nước đường trong nồi đã miễn cưỡng xưng được là mật đường, dần dần bắt đầu sền sệt, chờ mặt trên nước đường nổi lên bong bóng mềm mại, Giang Tuệ Cầm lại nhờ người nhóm lửa thêm củi đốt lửa lớn, chờ trong nồi bay ra một tia mùi hương, cô ấy vội vàng nắm chặt thời gian đem đĩa khoai lang đã để ráo dầu đổ vào trong nồi, còn không quên lại nhờ người đốt nhỏ lò lửa. Nhanh chóng đảo nồi khoai lang, làm cho mặt ngoài mỗi một miếng khoai đều bao đều nước đường, dừng muỗng, đổ ra khỏi nồi. Khoai lang được chiên đến vàng ươm mỗi một khối đều được gắt gao bao lấy bởi một tầng nước đường hơi mỏng, giữa khoai lang cùng khoai lang có sợi đường mỏng tang, quấn quýt không ngừng. Đĩa khoai lang phủ sợi đường lấp lánh, tản ra ngọt hương, vàng ruộm xốp giòn. Giang Tuệ Cầm đắc ý vỗ vỗ ống tay áo cùng toàn, cúi đầu nhìn nhìn, ở trước mặt Lý Minh Nhất xoay một vòng: “Nhìn xem, không dây ra trên người nè, quần áo mới không dơ đi! Tiểu Cần chính là thích buồn lo vô cớ, mệt em ấy tên còn có một chữ đồng âm với em nữa chứ, một chút đều không tin em.” “Đúng đúng đúng, chờ qua năm mới xong chúng ta cùng nhau nói cô ấy.” Lý Minh Nhất cười phụ họa, “Không phải em nói khoai lang phủ sợi đường phải tranh thủ ăn nóng mới ngon sao? Còn không nhanh bưng lên phòng khách cho bà nội nếm thử đi.” “Anh từ từ, em phải đưa cho Trần sư phó nhìn xem trước đã.” Giang Tuệ Cầm cẩn thận bưng khoai lang phủ sợi đường, tiến đến trước mặt Trần sư phó. Trần sư phó đang chỉnh gà lọc xương, thấy Giang Tuệ Cầm tới, liền biết cô ấy muốn hỏi cái gì: “Thời gian cháu kéo sợi đường không đúng, độ ấm cũng không đủ, so với anh cháu thì kém xa.” Giang Tuệ Cầm tức khắc xụ mặt. “Được rồi, so với lần trước cháu làm thì đã hơn nhiều rồi. Ngày hôm qua không phải cháu còn đi Thái Phong Lâu một chuyến sao? Sao thế? Anh cháu chê đứa em gái này gả đi ra ngoài rồi, không phải người Giang gia người, không muốn dạy cháu tuyệt kỹ kéo sợi à?” Trần sư phó tầm 40 tuổi, nhìn Giang Tuệ Cầm lớn lên, trông rất nghiêm túc, lại rất thích nói giỡn. “Trần sư phó chú lại nói bậy gì đó, anh cháu dạy nhưng mà không phải do cháu không học được sao? Nấu đồng thời hai nồi quá khó khăn, chú xem cháu kéo sợi này cũng khá tốt nha, chú không thể khen cháu một tý sao? Anh cháu không khen cháu, chú cũng không khen cháu!” Giang Tuệ Cầm cảm thấy chính mình hôm nay phát huy kỳ thật vẫn là khá tốt. “Được được được, thiếu nãi nãi, cháu nấu cực kỳ tốt, so với lần trước cháu nấu khá hơn nhiều, lão thái thái nếm khẳng định sẽ thích mau thừa dịp còn nóng bưng qua đi, chờ lát lại nguội.” Trần sư phó vội vàng quay lại gà lọc xương, nói có lệ. Giang Tuệ Cầm đem đồ ăn cất vào hộp đồ ăn, nói với Lý Minh Nhất: “Minh Nhất, năm nay ăn tết đừng phát bao lì xì cho Trần sư phó, Tết nhất đều không khen em được tý lời hay nào.” “Được luôn.” Lý Minh Nhất cười nói, nhìn Giang Tuệ Cầm ra khỏi phòng bếp, mới quay đầu nói với Trần sư phó: “Trần sư phó ngài yên tâm, tôi khẳng định phải cho ngài một cái bao lì xì lớn nhất!” “Vậy cậu đừng để bị Tuệ Cầm nha đầu biết đó, bằng không con bé khẳng định sẽ tức điên.” Trần sư phó cười nói. “Ngài không nói, cô ấy như thế nào biết được!” Lý Minh Nhất tâm tình tốt, đi ra ngoài đuổi theo Giang Tuệ Cầm. Giang Phong nghĩ đây là ký ức của Lý Minh Nhất, hắn ngay từ đầu xuất hiện ở phòng bếp, Giang Tuệ Cầm cùng tiểu Cần ở cửa dây dưa thật lâu Lý Minh Nhất mới xuất hiện, cho rằng lần này phạm vi tự do hoạt động trong trí nhớ rất lớn, liền muốn lưu lại phòng bếp xem Trần sư phó như thế nào lọc xương. Nào hiểu được Lý Minh Nhất vừa mới ra khỏi phòng bếp không quá hai bước, bức tường vô hình kia liền đụng phải Giang Phong. Giang Phong xem như đã biết, Lý Minh Nhất làm bộ vừa mới lại đây tìm được Giang Tuệ Cầm, trên thực tế đã sớm tránh ở chỗ khác nhìn náo nhiệt nửa ngày rồi. Gian, thật là gian mà! Giang Phong xoa xoa cái mông đáng thương của mình, vội vàng chạy chậm đuổi kịp Lý Minh Nhất.