Chương 137: Đêm 30 (2)

Thân thích Lý gia vẫn rất nhiều. Lý Minh Nhất có một người chú ruột, hai người chú con vợ lẽ, anh chị em họ càng là có mười mấy người, ngay cả chính hắn cũng có hai chị gái ruột cùng mấy em trai em gái con vợ lẽ, hiện tại không thể gọi là con vợ lẽ nữa, hẳn phải gọi là di thái thái sinh. Mấy người chú của Lý Minh Nhất không biết cố gắng, không có bản lĩnh toàn dựa vào cha hắn nuôi, mấy người em trai cùng anh em họ cũng không có gì xuất sắc, cũng bởi vậy, cho dù thiếu gia Lý gia có rất nhiều, nhưng nếu ở bên ngoài đề cập đến Lý gia thiếu gia đều chỉ nghĩ đến một mình Lý Minh Nhất mà thôi. Chị cả của Lý Minh Nhất mấy tháng trước cùng chồng đăng báo ly hôn, mang theo con gái trở về. Lý Minh Nhất cảm thấy cũng không có gì, anh rể kia của hắn ăn nhậu chơi gái cờ bạc hút nha phiến mọi thứ tinh thông, di thái thái đều cưới ba bốn người, hiện tại là tân Trung Quốc, chị gái hắn kể cả có lý hôn tái giá cũng không có gì khó. Nhưng mẹ của Lý Minh Nhất Lưu Tú Trân là tiểu thư của gia đình phong kiến truyền thống dạy ra, cảm thấy con gái ly hôn chính là bị hưu, quả thực là gièm pha muốn chết, Tết nhất cũng không cho con gái lớn sắc mặt tốt. Hiện tại nữ quyến cả nhà đều vây quanh bên người lão thái thái, dỗ lão thái thái vui vẻ sang năm mới kiếm chút tiền mừng tuổi. “Tú Trân, cháu dâu ta đi đâu rồi?” Lão thái thái thích Giang Tuệ Cầm, hồi lâu không thấy nàng đã phải hỏi Lưu Tú Trân. “Tiểu Hà, ngươi đi tìm xem thiếu phu nhân đâu, với cả thuận tiện tìm xem Minh Nhất nữa, đều sắp ăn bữa cơm đoàn viên, cả hai đứa này cũng không biết đã chạy đi đâu.” Lưu Tú Trân phân phó nha hoàn. Nha hoàn tuân lệnh đang muốn đi ra ngoài, nghênh diện gặp được Giang Tuệ Cầm xách theo hộp đồ ăn chạy vào. “Bà nội, bà nội, bà đoán xem cháu làm cho bà cái gì này!” “Bà đều ngửi thấy rồi, khoai lang phủ sợi đường, cũng chỉ có cháu còn nhớ rõ bà thích ăn khoai lang phủ sợi đường!” Lão thái thái cười nói. “Hôm nay cháu làm ngon lắm đó, bỏ thêm gấp đôi đường, ngài khẳng định thích. Mới ra nồi cháu liền lấy lại đây, hiện tại còn đang nóng, bà mau nếm thử đi!” Giang Tuệ Cầm đem chén trà trong tầm tay lão thái thái xê dịch đi, đem khoai lang phủ sợi đường đẩy lên, đưa cho mỗi người một đôi đũa. Thân thích Lý gia đều hiểu rõ, lúc này có bao nhiêu nữ quyến sẽ bồi ở bên người lão thái thái, trong lòng Giang Tuệ Cầm đếm một lượt, vừa lúc toàn bộ phát xong, một đôi cũng không thừa không thiếu. “Tết nhất còn chạy đến phòng bếp, cũng không sợ làm dơ quần áo.” Lưu Tú Trân thấp giọng trách mắng, “Minh Nhất đâu, nó lại chạy đi đâu, mẹ vừa mới ở sảnh ngoài cũng không nhìn thấy nó.” “Minh Nhất vừa mới cùng con ở phòng bếp, anh ấy hiện tại hẳn là còn ở phía sau con.” Giang Tuệ Cầm nói. Lưu Tú Trân càng tức giận: “Nó thế mà cũng theo con cùng nhau hồ nháo, thật là quá kỳ cục.” “Được rồi, Tú Trân, Tết nhất, đừng mắng Tuệ Cầm, con bé cũng chỉ là muốn dỗ lão bà tử ta vui vẻ thôi. Tay nghề nay của Tuệ Cầm chính là đi theo ca ca con bé học được, các ngươi hôm nay đúng là có lộc ăn đó.” Lão thái thái cười nói với nàng. “Chính là nhiều lời hai câu, sao có thể coi là mắng đâu.” Lưu Tú Trân nói, “Mẹ, này còn chưa tới giờ cơm đâu, cứ như vậy trực tiếp ăn có phải có chút không tốt hay không?” “Khoai lang phủ sợi đường không tranh thủ ăn lúc còn nóng, chờ lát nữa nguội thì cứng hết sợi đường rồi còn gì, Tuệ Cầm lại làm không công à. Ta khoảng thời gian trước nghe Minh Nhất nói cái gì mà người nước ngoài có cái cái gì trước khi dùng cơm điểm tâm ngọt, chúng ta cũng học theo bọn họ, nếm thử cái này trước khi dùng cơm đi.” Lão thái thái cười nói, gắp một miếng. Bên ngoài khoai lang phủ nước đường rút ra sợi đường thật dài, chỉ là Trần sư phó nói không sai, trình độ Giang Tuệ Cầm ngào đường cùng kéo sợi đều không tới, sợi đường không đủ mảnh, hơn nữa thực mau liền bị đứt. Nhưng hương vị tổng thể mà nói vẫn là có thể, khoai lang màu sắc vàng ươn, vỏ xốp giòn, bên trong mềm mại. Lão thái thái tuổi lớn, vị giác thoái hóa đến lợi hại, rất nhiều đồ ăn nhiều dầu mỡ nhiều mắm muối bà nếm vào đều có điểm nhạt nhẽo. Món này của Giang Tuệ Cầm là cố ý làm cho bà, gấp đôi đường trắng đúng hợp tâm ý bà. “Không tồi, cháu dâu tay nghề lại tiến bộ.” Lão thái thái cười tủm tỉm khen. Lý Minh Nhất kỳ thật đã sớm ở cửa, Giang Phong cũng không biết hắn rốt cuộc là có cái sở thích gì kỳ lạ thế, thích đứng ở cửa nghe lén người bên trong nói chuyện, cũng có thể là sợ đi vào sớm bị Lưu Tú Trân mắng, thấy thời điểm thích hợp rồi, không khí tô đậm cũng thực sinh động, Lưu Tú Trân phỏng chừng muốn mắng hắn cũng mắng không ra, lúc này mới làm bộ vừa mới đuổi tới tiến vào. “U, Minh Nhất tới, mới vừa rồi mẹ cháu còn nhắc cháu mãi nói cháu đi mất tiêu rồi đó.” Lão thái thái hướng Minh Nhất vẫy tay, lại cắn một ngụm khoai lang phủ sợi đường, nhai kỹ nuốt chậm sau mới nói: “Tay nghề vợ cháu lại tiến bộ nữa rồi.” “Còn không phải sao bà nội, cháu vừa rồi đều ở trong bếp nhìn đấy, ngay cả Trần sư phó đều khen Tuệ Cầm làm tốt lắm.” Lý Minh Nhất lời nói dối há mồm liền tới, “Cháu vừa mới xem sau bếp bên kia đã chuẩn bị gần xong rồi, phỏng chừng qua một lát sẽ ăn cơm.” “Nào, Tú Trân con cũng nếm thử tay nghề của con dâu con đi.” Lão thái thái lại gắp một miếng. Lưu Tú Trân kỳ thật là không thích ăn đồ ngọt, bà ấy tin phật, khẩu vị thanh đạm, ngày thường ngay cả thức ăn mặn đều rất ít dính, nhưng nếu lão thái thái đã mở miệng, bà ấy cũng cười gắp một đũa. Đĩa này dành riêng cho lão thái thái khoai lang phủ sợi đường gấp đôi đường trắng đối với Lưu Tú Trân mà nói quả thực chính là bạo kích, nhưng bà ấy vẫn như cũ mặt không đổi sắc tâm không nhảy, thực bình tĩnh mà ăn xong, khen nói: “Không tồi.” Lão thái thái nghe ngay cả Lưu Tú Trân đều khen này đĩa khoai lang phủ sợi đường càng vui vẻ, lại mới mọi người ăn, ngay cả Lý Minh Nhất cũng không bỏ sót. Mọi người sôi nổi duỗi đũa, đồng thời khen ăn ngon, về phần có bao nhiêu là thiệt tình cảm thấy ăn ngon, đó chính là không biết bao nhiêu. Lý Minh Nhất cầm đũa của Giang Tuệ Cầm, gắp một miếng to, đáng tiếc công phu biến sắc mặt không tới đâu, thiếu chút nữa lộ tẩy tại chỗ. May mắn hắn cơ trí làm bộ ăn nóng sặc tới mức ho khan vài tiếng, mới lừa dối qua cửa. Lão thái thái tâm tình tốt, phá lệ ăn tận ba miếng khoai lang phủ sợi đường to, lại lôi kéo mọi người nói chuyện một lát, liền có nha hoàn tiến vào. “Lão thái thái, các vị thái thái, các vị tiểu thư, hóa ra đại thiếu gia cũng tại đây, đại lão gia thỉnh sư phó chụp ảnh Tây Dương, nói là muốn cùng nhau chụp tấm ảnh gia đình.” Nha hoàn nói. “Sư phó chụp ảnh Tây Dương, thật đúng là mới mẻ, đi thôi.” Lão thái thái cười nói, mọi người đi theo phía sau bà. “Tuệ Cầm, hôm nay em nấu khoai lang phủ sợi đường thật là quá ngọt.” Lý Minh Nhất trộm túm chặt Giang Tuệ Cầm, cố ý dừng ở phía sau mọi người, nhỏ giọng oán giận nói. “Anh biết cái gì, bà nội tuổi lớn nếm không ra hương vị, độ ngọt này đối với bà nội mà nói mới là thích hợp nhất.” Giang Tuệ Cầm nhỏ giọng nói, “Nếu mà anh ngại không thể ăn, chờ ăn xong bữa cơm đoàn viên đón giao thừa kết thúc mọi người đều trở về phòng, em trộm đi phòng bếp làm lại cho anh một đĩa.” “Đi nhanh đi, nếu như trong miệng có vị ngọt, chờ lát nữa anh uống nhiều hai chén canh, em vừa mới ở phòng bếp thấy được, Vân Nam vận chuyển tới tùng nhung, anh không phải thích uống canh tùng nhung sao?” Giang Tuệ Cầm thúc giục nói. Hai vợ chồng nắm tay bước nhanh đuổi kịp mọi người.