Chương 145: Ba Không Dính

Giang Vệ Minh dẫn Giang Vĩnh vào phòng bếp, giới thiệu với Giang Vệ Quốc: “Đây là con thứ hai của anh Giang Vĩnh.” “Chào chú bảy.” Giang Vĩnh chào hỏi, trong giọng nói lại mang theo một tia xa cách. “Không có hành lý à?” Trọng tâm của Giang Vệ Quốc có hơi kỳ lạ. “Nó không ở đây, buổi tối lại bay, anh làm cho nó món gì ăn. Tiểu Phong, giúp ông lấy năm quả trứng gà hai bao đường trắng lại đây.” Giang Vệ Minh nói, đi rửa tay trước. Giang Vệ Minh lấy năm cái lòng đỏ trứng gà đảo với hơn một bọc đường trắng, tinh bột đậu xanh cùng nước, đánh tan, quấy đều. Đường trắng, lòng đỏ trứng gà cùng tinh bột tạo thành một hỗn hợp khó quấy, Giang Phong muốn hỗ trợ, Giang Vệ Minh lại không cho, nhất định phải tự mình ra tay toàn bộ quá trình. Quấy đều lại bỏ thêm chút nước lại quấy tiếp một lần, lại lọc qua rây hai lần, đổ vào trong nồi, đun nóng thêm mỡ heo, muỗng không ngừng quấy. Muỗng không rời lửa, lửa không rời muỗng, một khắc đều không thể phân thần. Giang Phong mơ hồ nhìn ra được Giang Vệ Minh đang làm cái gì. Ba không dính. Ba không dính là món ăn vặt nổi tiếng ở Hà Nam, lại thường xuyên móc nối cùng đồ ăn Đông Bắc, tục truyền năm đó vị hoàng đế kia xuôi Giang Nam ăn xong mặt rồng đại duyệt, nhưng Giang Phong chưa từng ăn qua. Món ăn này, nhiều dầu nhiều đường, làm được cực kỳ cố sức, Giang Kiến Khang không làm, lão gia tử cũng sẽ không làm, chính yếu là muốn làm thành một đĩa ba không dính chân chính chính tông không dính đĩa, không dính răng, không dính đũa đối với bản lĩnh về độ lửa của đầu bếp yêu cầu cực kỳ cao, yêu cầu mặt ngoài bóng loáng bằng phẳng còn mượt mà, độ lửa không được sẽ hư bột hư đường, dính nồi biến sắc. Đối với ông cụ hơn 90 tuổi như Giang Vệ Minh mà nói, độ khó của món này càng tăng lên nhiều. Hồn hợp trứng trong nồi đã trở nên giống cháo, Giang Vệ Minh lại bỏ thêm một muỗng mỡ heo, tiếp tục quấy. Ông ấy còn phải lại nhanh chóng quấy bảy tám phút nữa, sau đó còn phải liên tục, động tác trên tay đến ba bốn trăm cái mới có thể ra thành quả, ở giữa còn phải lại thêm vài lần mỡ heo, thay đổi độ lửa, mãi cho đến khi ba không dính trong nồi trở nên bóng loáng, mượt mà, thành hình. Giang Vệ Minh đã quấy được ba phút. Nếu như để Giang Phong quấy ba phút như vậy, dùng tốc độ cao không ngừng nghỉ, hắn cũng phải mệt mỏi, cánh tay khả năng đều tê tái chết lặng. Giang Vệ Minh hiển nhiên cũng như vậy, cánh tay nắm muỗng bắt đầu run rẩy, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi, tốc độ quấy rõ ràng chậm lại. “Được rồi, ba không dính cũng không phải con chưa từng ăn, ba đừng làm, con vội chuyến bay, đi trước.” Giang Vĩnh không muốn xem tiếp, cũng không muốn chờ đợi nữa. “Chờ một chút, sắp xong rồi, còn năm phút nữa thôi, năm phút thì tốt rồi.” Giang Vệ Minh nhìn trong nồi, động tác trên tay không ngừng. Giang Vĩnh muốn chạy, chân lại như bị đóng đinh ở trên mặt đất, không rút chân ra được, không thể nhấc nổi bước lên. Giang Phong nhìn trong nồi. Trong nồi ba không dính đã dần dần thành hình, Giang Vệ Minh đang đảo liên tục. Không phải giống ngày thường xào rau vào lúc mấu chốt đảo liên tục vài cái làm nước sốt đều đều, làm ba không dính phải liên tục không ngừng quấy đều để ba không dính được nóng đều đều, không dính nồi, quấy ra hình dạng mượt mà, không có một tia góc cạnh cùng lồi lõm nào. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ba không dính cũng dành cho người bị OCD. Ra khỏi nồi. Ba không dính thành hình từ trong nồi trực tiếp đổ ra đĩa, lúc đổ vào còn hơi núng nính, nếu đông lạnh sẽ giống thạch trái cây, thạch là bởi vì gelatin, bởi vì có nhiều sợi anbumin. Ba không dính này lại hoàn toàn từ những đồ truyền thống như lòng đỏ trứng, đường, dầu cùng bột đậu xanh, trên hương vị cũng có thể cùng loại thạch trái cây công nghiệp hoá này ganh đua cao thấp. “Nếm thử đi.” Giang Vệ Minh thật là mệt mỏi, món này quá phí thể lực đã không thích với đầu bếp ở tuổi này của ông ấy, “Tiểu Phong cháu cũng nếm thử đi.” Giang Vĩnh không có động. Giang Phong thấy Giang Vĩnh bất động, vốn dĩ cũng không nghĩ đi xúc miếng đầu tiên, nhưng tưởng tượng nếu hai người đều không ăn không phải làm Giang Vệ Minh xấu hổ sao, liền cầm cái muỗng múc một miếng nhỏ. Ba không dính giống như bánh trứng gà, cái muỗng nhẹ nhàng múc xuống. Đưa vào miệng. Vị có điểm giống thạch trái cây, tinh tế, thơm ngọt, mượt mà, còn có một cỗ mùi thơm của trứng gà. Một món ăn nhiều dầu nhiều đường như thế, lại không ngấy chút nào. Giang Vệ Minh bỏ thêm nhiều dầu như vậy, trong nồi nhìn không ra, ở đĩa cũng không thấy, đều bị ông ấy quấy vào ba không dính, chính là lúc ăn, cũng sẽ không có cảm giác béo ngậy. “Ăn ngon.” Giang Phong vốn định dùng một ít thành ngữ bốn chữ thoạt nhìn cao cấp hơn một chút tới khen món ngọt này. Ngặt nỗi chính mình không có văn hóa, một câu ăn ngon đi khắp thiên hạ. Vừa thấy, quả nhiên không dính muỗng. Rất tiện lợi cho công tác rửa chén. Giang Vĩnh nhìn ba không dính trên đĩa thiếu một góc. Đây là món mà khi hắn 19 tuổi muốn ăn nhất. Hắn từ nhỏ đã biết, ba hắn bất công. Anh cả so với hắn lớn hơn mười tuổi, ba hắn đã thành thói quen yêu chiều anh cả, không có dư thừa thương yêu phân cho hắn. Bởi vì Giang Vệ Minh là đầu bếp nhà hàng quốc doanh, trong nhà cũng không thiếu món mặn, nhưng đường vẫn là thứ hiếm lạ. Anh cả hắn thích ăn ba không dính, mỗi năm ăn sinh nhật ba hắn đều sẽ tự mình xuống bếp làm cho anh cả, một cái rất nhỏ, không có phần của hắn. Hắn mỗi năm sinh nhật đều yêu cầu ăn ba không dính, kỳ thật hắn không thích đồ ngọt, hắn đến cùng chỉ muốn nhận được đãi ngộ giống với anh cả, nhận được thương yêu giống nhau, nhưng ba hắn chưa từng để ở trong lòng, càng không làm cho hắn. Vào năm hắn thi đậu đại học kia, anh cả muốn kết hôn, trong nhà không có tiền còn mượn không ít, ba hắn chỉ cho hắn học phí và tiền mua tấm vé xe, sinh hoạt phí chỉ 10 tệ, hắn tìm mọi cách vừa học vừa làm, gặm bắp gặm màn thầu suốt một học kỳ, dưa muối đều luyến tiếc mua, bằng không ngay cả tiền mua vé xe về nhà đều không có. Tham gia công tác năm thứ nhất, hắn cầm gần nửa năm tiền lương đi cửa hàng được xưng làm ba không dính chính tông nhất Bắc Bình ăn nửa tháng ba không dính, ăn đến nôn, ăn đến thấy trứng gà cùng đường liền ghê tởm. Ba hắn nuôi hắn 19 năm, hắn cũng nợ ba hắn 19 năm, mười mấy năm sau này, không ai nợ ai. “Khi con còn nhỏ sinh nhật luôn ầm ĩ muốn ăn món này.” Giang Vệ Minh đột nhiên mở miệng nói. “Con thích cay, khi đó ba chỉ cảm thấy con đang cố ý cùng anh trai phân cao thấp, cho nên cũng không để ở trong lòng.” “Hiện tại già rồi, mới có thể thấy rõ hóa ra lòng ba đã thiên vị đến mức nào.” “Ba không có ý gì khác, chính là muốn tranh thủ lúc gặp được con còn có sức lực, làm cho con nếm thử.” Giang Vĩnh nếm một miếng. Không phải tốt nhất, lại là cái hắn muốn. “Ba, chờ tiểu Nhiên kết hôn, con tiếp ba qua đi tham gia hôn lễ. Con đi cho kịp chuyến bay, đi trước.” Giang Vĩnh nói, vội vã đi rồi. Giang Vệ Minh cười. Ông ấy biết, con của ông ấy sẽ không tha thứ. Nhưng ít ra còn nhận ông ấy. Rốt cuộc cũng kêu ông ấy là ba.