Chương 144: Giang Vĩnh

Giang Phong cứ như vậy, lại nấu kẹo đắng cả một buổi trưa. Toàn bộ phòng bếp đều bay ra hương thơm ngọt của đường trắng, không biết còn tưởng là nhà xưởng chế đường, thành quả cũng lộ rõ, hết đường. Đường trắng, đường cát, đường phèn toàn bộ đều hết, hàng khuyến mãi bà nội Giang tích trữ bị Giang Phong một ngày dùng hết sạch. Bao gồm cả bà nội Giang, cả nhà đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, học bếp luyện bếp ai mà không cần lãng phí một chút nguyên liệu nấu ăn, đây là bởi vì hiện tại là ăn tết, nếu là ngày thường, Giang Kiến Khang chắp vá một chút dùng thành phẩm Giang Phong ngao ra cũng có thể xào rau bán đi, cùng lắm thì coi như đồ ăn bán giá đặc biệt. Buổi tối ăn chính là đồ ăn bữa trưa còn thừa thêm sủi cảo, ruột già chín khúc cũng không có thời gian nấu thêm, may mắn kẹo đắng có thể để được mấy ngày, thế thì cũng không làm kẹo đắng Giang Vệ Minh nấu ra bị lãng phí. Lão gia tử ở phòng bếp bận việc một buổi trưa cũng rất vất vả, có sủi cảo ăn cả nhà cũng rất vui sướng rồi, ăn kèm với củ cải Giang Vệ Minh yêm, cơm tối ăn đến thật là vui sướng. Sau khi ăn xong lão gia tử cùng Giang Vệ Minh theo thường lệ đi ra ngoài đi bộ, cả nhà cũng các làm chuyện của mình, Giang Tái Đức trở về phòng sửa bản thảo lần thứ hai mươi sáu, ngày hôm qua hắn còn ồn ào lão tử không làm, hôm nay khách hàng trừ tiền đặt cọc ra lại thanh toán một khoản hắn liền ngoan ngoãn đi bứt trọc đầu sửa bản thảo. Giang Phong nấu đường cả một ngày, ngửi cái gì cũng đều cảm thấy có vị ngọt, một mình dọn một cái ghế dựa ở trong sân vừa sưởi ấm vừa chơi di động, đột nhiên nghe được tiếng chuông di động quen thuộc trong phòng bếp. “Một đưa cách hồng quân……” Di động của Giang Vệ Minh vang lên. Giang Phong đi vào xem, điện báo biểu hiện Giang Duyên Lộ, chính là vị bác họ cả sốt ruột kia của hắn. “Alo, xin chào, cháu là Giang Phong, ông ba bây giờ đang đi ra ngoài tản bộ, bác chờ lát nữa lại điện lại nhé.” Giang Phong nhận điện thoại. “Bác tìm cháu đó, bác đoán lúc này ông ấy hơn phân nửa đang tản bộ không mang theo điện thoại mới gọi lại đây.” Giang Duyên Lộ ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nói. “Tìm cháu?” “Đúng vậy, Tiểu Phong, bác có thể gọi như vậy không? Bác muốn hỏi địa chỉ hiện tại nhà mọi người một chút.” Giang Duyên Lộ có chút khẩn trương. “Địa chỉ?” Giang Phong càng kinh ngạc. “Bác… bác năm nay vẫn là cùng cha bác cùng nhau ăn tết.” Giang Duyên Lộ nói, “Nếu cha bác không muốn trở về, chúng ta liền qua đó, nơi dừng chân cùng thức ăn bác sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, bác chỉ là muốn… Cùng cha bác bên nhau, thêm một tuổi, tốt nhất có thể cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.” “Nếu bác muốn đến đây thì chỗ ở bác tự mình giải quyết, cơm thì không cần, ăn cùng nhà cháu chính là nhiều thêm mấy cái chén mấy đôi đũa thôi mà. Như vậy đi, bác gửi số điện thoại cho cháu, cháu nhắn địa chỉ cho bác.” Giang Phong nói, nếu Giang Vệ Minh thật sự hạ ngoan tâm không thích đứa con trai này, cùng lắm thì cũng chỉ quản cơm mặc kệ đồ ăn. “Cảm ơn cháu.” Giang Duyên Lộ nói, “Làm phiền cháu không cần nói cho ba bác biết chuyện bác xin địa chỉ này nhé.” “Được ạ.” Giang Phong thề son sắt. Quay đầu lại Giang Vệ Minh vừa hay về tới đoạn Giang Phong vừa nói xong, hơn nữa thực thức thời đợi nói xong mới vào nhà. “Anh ba, chuyện tốt đó!” Giang Vệ Quốc cảm thán nói. “Hắn? Không tới đâu.” Giang Vệ Minh cười khổ, “Đứa con cả kia của anh, cho dù tìm Tiểu Phong hỏi địa chỉ, cũng sẽ không tới.” …… Ngày hôm sau Giang Kiến Khang đi trấn trên mua 30 cân đường trắng cho Giang Phong, đủ cho hắn quấy quấy đảo đảo, Giang Phong cũng không có giống như ngày đầu tiên luyện cả ngày, luyện nửa buổi sáng, nửa buổi tối, thời gian cứ như vậy nhoáng cái, đảo mắt đã đến ngày 29. Mấy ngày nay chuồng heo của các hộ trong thôn cơ bản đều không còn, trong không khí đều tràn đầy mùi tết, vừa ra khỏi cửa trước mắt toàn màu đỏ rực. Đèn lồng màu đỏ, câu đối đỏ, người già trẻ nhỏ đều là một thân đỏ rực, thôn này trên cơ bản đều là hộ ngoại lai, lúc nói chuyện phiếm có thể lòi bảy tám loại tiếng địa phương. Không có từ đường, cũng không có nghi thức ăn tết đặc thù gì cả, dù sao ăn tết tôn chỉ chính là náo nhiệt đoàn viên, như thế nào cao hứng thì làm như thế ấy. 29 rồi Giang Duyên Lộ cũng chưa xuất hiện, xem ra thật ứng với Giang Vệ Minh nói, hỏi địa chỉ cũng không tới được. Mấy ngày nay cảm xúc của Giang Vệ Minh đều có điểm hạ xuống, Giang Phong nhìn ra được, ông ấy là muốn nhìn thấy Giang Duyên Lộ. Nề hà, rất nhiều chuyện không phải muốn là có thể đạt được. Lão gia tử hôm nay nhà ai giết heo đi nhà ai muốn tràng đầu heo, Giang Kiến Quốc cùng Giang Kiến Khang càng là đem nghiệp vụ phát triển tới tận thôn bên cạnh, còn thuận tiện muốn cái đuôi heo lỗ tai heo linh tinh trở về kho, cũng không uổng công, cải chua thịt luộc đều là hầm nồi to, hầm xong bưng một chén qua là được. Giang Kiến Đảng, Giang Kiến Thiết cùng Giang Kiến Nghiệp sáng sớm tinh mơ đã đi trấn trên quét hàng, nhìn thấy đại tràng heo tuyệt không buông tha, gom hết một mâm ruột già chín khúc tràng đầu heo. Lão gia tử phân phó Giang Phong đi ra đất trồng rau rút mấy củ hành, còn chưa đi đến đất trồng rau, Giang Phong đã bị một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi nhìn qua hào hoa phong nhã ngăn cản lại. “Chàng trai, xin chào, xin hỏi cậu có biết Giang Viện Triều ở tại nhà ai không?” Người đàn ông trung niên hỏi. Giang Phong load một chút mới phản ứng lại được Giang Viện Triều chính là Giang Vệ Minh, có chút kinh ngạc, Giang Duyên Lộ thế mà thật sự tới? Nhưng nhìn tuổi tác không giống nha! “Ông ấy là ông ba đang ở nhà tôi, xin hỏi bác tìm ông ấy có chuyện gì?” Giang Phong hỏi. “Vậy thậ đúng là trùng hợp, bác là con của ông ấy tên là Giang Vĩnh, bác tới tìm ông ấy nói chuyện.” Giang Vĩnh không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, “Có thể làm phiền cậu dẫn đường không?” “A? Được ạ, chờ một lát, cháu đi rút hai cọng hành.” Giang Phong đi rút hành thuận tiện loading một tý, Giang Duyên Lộ nói muốn tới kết quả người không có tới, đứa con trai nhỏ ở Ma Đô trong miệng Giang Vệ Minh bị ông ấy làm cho thương tâm mười mấy năm không tới thăm ông ấy lại chạy tới. Cái phát triển này …… Có điểm nghĩ không ra! Giang Phong rút hành, liền mang theo Giang Vĩnh về nhà, tới cửa rồi, Giang Vĩnh dừng bước chân. “Bác không đi vào, làm phiền cậu đi nói một tiếng với ông ấy, nếu ông ấy nguyện ý ra thì đi ra, không muốn cũng làm phiền cậu nói cho bác một tiếng.” Giang Vĩnh nói. Giang Phong không rõ quan hệ cha con phức tạp của nhà bọn họ, liền đi vào truyền lời. Giang Vệ Minh nghe được Giang Vĩnh tới, ngây người thật lâu, mới cố lấy dũng khí, đi ra ngoài. Giang Vệ Minh nhìn đứa con trai út mười mấy năm chưa từng gặp qua, tâm tình có chút phức tạp, ông ấy vốn tưởng rằng đời này ông ấy đều sẽ không nhìn thấy Giang Vĩnh nữa, không nghĩ tới, hắn thế mà sẽ chủ động tới tìm chính mình. “Con……” “Anh cả mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho con.” Giang Vĩnh cắt ngang Giang Vệ Minh nói, “Anh ấy lải nhải nói rất nhiều chuyện với con, nói anh ấy mấy năm nay như thế nào như thế nào thực xin lỗi ba, con không thích nghe cũng không muốn nghe, nhưng anh ấy nói ba tìm được nhà chú bảy rồi, con cảm thấy làm thân thích ít nhất cũng phải tới gặp một lần.” “Con tới cũng chính là muốn nói với ba, tiểu Nhiên sắp kết hôn, tháng 5năm nay tổ chức hôn lễ, ba là ông nội nó, có tham gia hay không tùy ba.” Giang Vĩnh nói. Giang Duyên Lộ gọi điện thoại cho hắn là thật sự, nói đều là những chuyện hắn cảm thấy buồn cười. Con trai cả ba hắn thương cả đời, già rồi đến cùng lại ngược lại không có quản, Giang Duyên Lộ cũng thật là tuổi lớn hồ đồ, hắn bị con của hắn đè nặng không dám tới, ngược lại kêu đứa con trai mười mấy năm không về qua nhà này đi qua. Giang Vĩnh cũng không biết chính mình lúc ấy là nghĩ như thế nào, thế mà thật sự ma xui quỷ khiến tìm bút ghi lại địa chỉ Giang Duyên Lộ cho, mua vé máy bay lại đây. Chính Giang Vĩnh đều không muốn thừa nhận, hắn thật sự có điểm muốn gặp Giang Vệ Minh. “Ngày hôm qua tòa soạn mới nghỉ, con đi gặp mặt chú bảy, chào hỏi một cái, thấy xong con liền đi, con còn phải trở về ăn tết 30.” Giang Vĩnh nói. “Con đặt vé máy bay khi nào?” Giang Vệ Minh hỏi. “Rạng sáng hôm nay.” Giang Vĩnh nói. “Không vội, tới cũng tới rồi, ba làm đồ ăn cho con, con ăn rồi lại đi.” Giang Vệ Minh thở dài. Chậm rì rì đi vào. Giang Vĩnh không rõ nguyên do, vẫn đi theo ông ấy cùng vào.