Chương 147: Vớt Cá

Người thành thật Giang Phong sau khi ăn xong đối với ba anh họ thực hiện tuyệt địa phản kích. Chạy vào phòng bếp, hô to: “Ông nội cháu tới hỗ trợ!” Bị lão gia tử mắng hai câu, còn mặt dày mày dạn mà ngốc ở nơi đó, đã bị lão gia tử phái đi muối thịt. Nhận được tấm lá chắn to đùng là Giang lão gia tử, hai đứa em họ không dám đi tìm Giang Phong phụ đạo bài vở, bắt đầu quay mặt đi tìm ba người anh họ khác, thực mau ba người liền liên tiếp bại lui, tước vũ khí đầu hàng, mặc cho số phận, đi giúp hai đứa em họ phụ đạo bài tập. Mỗi người đều thể nghiệm một phen cảm giác xa thân gần đánh. Mãi cho đến muộn năm anh em Giang Kiến Quốc mới lục tục thắng lợi trở về, ba không dính đều đã lạnh, vị cũng không bằng lúc trước. Giang Kiến Khang hảo đồ ngọt, ăn xong phần của mình rồi còn chưa đã thèm, hỏi ra câu hỏi tìm chết y chang Giang Tuyển Thanh: “Ba, buổi tối ngày mai làm cái này nữa đi?” Lão gia tử không thèm để ý đến hắn, cũng bắt hắn đi rửa đại tràng heo. Ngày mai chính là đêm 30, buổi tối ăn bữa cơm tất niên, nguyên liệu nấu ăn trên cơ bản đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu một con cá mè hoa thật lớn trong miệng Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng nữa thôi. Sáng sớm hôm sau, trong thôn từng nhà đều đi đến bên cạnh ao cá, hút nước bắt cá. Mỗi nhà ra một người, cầm túi lưới ôm xuống vớt cá. Cái ao cá này ít nhất đã bảy tám năm không xử lý, bên trong phỏng chừng có không ít cá lớn còn sống. Đại niên 30, hàng năm có thừa, nếu như có thể vớt lên được một con cá lớn cũng là một dấu hiệu may mắn, từng nhà đều phái ra nam đinh trai tráng nhất trong nhà mình. Tới lượt Giang gia, người được chọn ngược lại có chút khó khăn. Nếu mà luận hình thể, luận dáng người, luận bề ngoài, luận trình độ cường tráng, chỉ sợ không có ai có thể so sánh được với Giang Kiến Quốc. Nhưng Giang Kiến Đảng cùng Giang Kiến Khang vì vớt con cá mè hoa kia, đã ở bên bờ ao cá thủ hơn nửa tháng vẫn chưa vớt được, lúc này phi thường phi thường muốn tự mình ra tay tóm con cá mè hoa đó. Chỉ là hai người này vớt cá vớt nửa tháng, cũng đủ để nhìn ra kỹ thuật vớt cá của hai người bọn họ kém đến cỡ nào. Cuối cùng, người được chọn vẫn là Giang Kiến Quốc. Ngày mùa đông xuống nước vớt cá cũng là công việc tay chân, tuy rằng nước cũng hút gần cạn rồi, nhưng mà mặc ủng đi mưa dẫm vào vẫn là sẽ cảm giác được cái lạnh thấu xương. Giang Kiến Quốc đổi quần áo, đi xuống phía trước, Giang Kiến Đảng luôn dặn dò mãi bên tai. “Anh cả, con cá mè hoa kia ít nhất cũng phải hơn 15kg, không chừng còn tận 20kg ý, to cực! Em với thằng ba đụng tới nó vài lần, lần nào cũng đều bị nó trốn được, em cảm giác nó đều sắp thành tinh rồi, anh nhất định phải tìm được nó nha!” Giang Kiến Đảng nói. “Nếu mà tận 20kg thì cũng quá lớn, thịt già rồi, làm đầu cá nấu ớt bằm hẳn là cũng không thể ăn?” Vấn đề Giang Kiến Quốc quan tâm cũng rất thực tế. “Đó là cá mè hoa bình thường, con này không giống đâu.” Giang Kiến Khang phân tích nói, “Em cảm giác cái con cá kia sắp nhận ra được em với anh hai rồi, không khéo thật đúng là thành tinh, hương vị khẳng định ngon ý!” Giang Kiến Quốc:??? Hai thằng em này của ông là vớt cá đến nỗi ngu người rồi hả? Mang theo giao phó cùng hy vọng của hai đứa em trai, Giang Kiến Quốc lội xuống. Bảy tám năm chưa tát ao cá, chủng loại cá cực kỳ nhiều, chủ yếu là mọi người đều thực tùy ý, anh thả chút cá bột, tôi thả tý cá bột, nuôi hay không nuôi đều sống tung tăng. Cá trích cùng cá trắm cỏ tất nhiên là nhiều nhất, hoa liên cũng chính là cá mè hoa cũng không ít, còn có một vài loại cá linh tinh khác, Giang Phong còn thấy có người vớt ra được tôm, cá trê đầu vàng, cá chạch cùng lươn, thậm chí có cả ba ba, trốn ở trong hang cua đồng đều bị người ta tìm ra được. Giang Kiến Quốc vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tìm con cá mè hoa thành tinh trong miệng hai đứa em, theo lý mà nói thì nước đã hút gần như cạn hết, thế thì một con cá to như vậy hẳn là phải thấy rõ ràng chứ, nhưng Giang Kiến Quốc tìm một vòng cũng không tìm được, hơn nữa cũng không thấy những người khác tìm được. Cá lớn là có, nhưng đều là cá trắm cỏ không có cá mè hoa nào to như hai thằng em nói cả. “Sao anh cả vẫn chưa tìm được thế?” Giang Kiến Đảng ở trên bờ chờ có điểm nóng nảy. “Không nên nha, nó to như vậy, theo lý mà nói hẳn là liếc mắt một cái đã nhìn thấy chứ!” Giang Kiến Khang cũng buồn thiu, “Chẳng lẽ còn thật thành tinh, chính mình đào cái động chui vào rồi à?” Bỗng nhiên đám người vây xem trên bờ bộc phát ra một tiếng kinh hô. Tiểu Vương sư phó giết heo vớt lên một con cá trắm đen lớn, ước chừng phải bảy tám cân, nhưng không biết sao lại bị thương, bằng không cho dù nước có rút cạn, muốn vớt nó lên cũng phải một hồi ác chiến. “Ôi chao, con trắm đen này thật lớn.” Giang Kiến Khang cảm thán nói, con trắm đen này phải đến bảy tám cân, chắc chắn phải ăn vào bụng trên trăm cân cá bé rồi. “Từ từ, anh hai, con cá mè hoa kia không phải bị con trắm đen này nuốt mất rồi đấy chứ?” Giang Kiến Khang kinh hãi. “Không đâu, không thể nào, con hàng kia hẳn là đánh thắng con trắm đen này chứ.” Giang Kiến Đảng an ủi chính mình. Hai anh em liền đứng ở trên bờ phân tích một hồi, chỉ lo xem tiểu Vương sư phó vớt con trắm đen kia lên, cũng không chú ý Giang Kiến Quốc dưới ao cá. Đột nhiên trong đám người bộc phát ra tiếng hoan hô kịch liệt. “Lợi hại quá, Kiến Quốc!” “Thằng nhãi này được đấy, con cá lớn như vậy mà cũng bắt được!” “Ôi chao ôi chao, con cá này phải bao nhiêu cân chứ!” “Cũng chỉ có Kiến Quốc chắc nịch mới có thể vớt lên được con cá lớn như vậy thôi!” …… Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng vội vàng quay đầu, Giang Kiến Quốc toàn thân, từ đầu đến chân, bao gồm trên mặt trên tóc tất cả đều là nước bùn dưới đáy ao, tay trái cầm sọt cá tay phải cầm túi lưới vớt cá, sọt không đầy, nhưng có thể thấy bên trong có một con đang cố gắng muốn bò ra, túi lưới bọc cá mè hoa mà hai anh em họ thương nhớ đêm ngày. Cá nằm im, nhìn dáng vẻ hình như hôn mê. Hai anh em vội vàng tiếp nhận đồ vật rồi kéo Giang Kiến Quốc lên, hắn ở trong nước dẫm lâu như vậy cũng đã chịu tội, con cá mè hoa này, phỏng chừng thật sự phải 20kg. “Thằng hai thằng ba thật đúng là nói chuẩn ấy, con cá này khả năng thành tinh thật, thế mà ở đáy ao chui vào cái động trốn tránh, nếu không phải anh nhìn thấy đuôi cá thì thật đúng là tìm không thấy nó.” Giang Kiến Quốc cảm thán nói, “Nó sức lực cũng lớn lắm, nếu không phải anh tay mắt lanh lẹ tìm được cục đá đập nó hôn mê, đúng là nó chạy mất tiêu rồi.” “Trở về nấu nó luôn, em mang cho bác Ba trước nhá.” Giang Kiến Khang vui tươi hớn hở ôm cá chạy. Giang Phong thấy toàn bộ hành trình:…… Mặc mày cơ trí thông minh, sắp thành tinh lại có thể như thế nào? Còn không phải sẽ biến thành một món ăn trên mâm cơm tất niên của Giang gia sao. “Kiến Quốc, không vớt nữa à?” Người khác hỏi. “Không vớt nữa, không vớt nữa.” Giang Kiến Quốc dậm dậm chân, “Trở về tắm rửa đã, vớt được con to thế, thêm trong giỏ nữa là đủ rồi!” “Tiểu Phong cháu đi về giúp bác đun nước trước đi, bác đi về sau, chờ nước sôi phải một hồi lâu nữa.” Giang Kiến Quốc bộ dáng này khẳng định là phải đi về tắm rửa. “Được rồi.” Giang Phong chạy về nhà.