Chương 148: Trước Khi Dùng Cơm

Chờ Giang Phong đun xong nước tắm cho Giang Kiến Quốc, lại đi đến phòng bếp, con cá mè hoa cùng Giang Kiến Khang với Giang Kiến Đảng đấu trí đấu dũng hơn nửa tháng, cuối cùng bị Giang Kiến Quốc một phát tóm gọn đã đầu mình hai nơi. Không sợ cái khác, chỉ sợ nó tỉnh giãy giụa lên Giang Vệ Minh giữ không được, cho nên chỉ có thể làm nó về chầu trời trước vậy. Cá lớn như vậy, đuôi cá cũng không thể lãng phí, Giang Vệ Minh xử lý đầu cá, Giang Vệ Quốc xử lý đuôi cá, Giang Kiến Khang ở bên cạnh giúp bọn họ thái hành gừng tỏi. Cơm tất niên của Giang gia bình thường đều có mười tám món ăn, sáu món nguội, mười hai đĩa đồ ăn nóng. Nguyên liệu nấu món nóng sẽ xử lý tốt trước tiên, món nguội thì đơn giản, bình thường buổi sáng đã làm xong, lão gia tử làm món nguội tương đối có lệ một chút, rốt cuộc ông cụ cũng không có cái nhàn tình nhã trí để mà sắp món khắc hoa giống nhau trong yến hội cho mấy đứa ăn đâu. Có bao nhiêu có lệ ấy hả, có lệ đến mức món ngỗng kho trong đó là mua ở trấn trên. Tuy rằng cửa hàng thịt kho ở trấn trên kia hương vị xác thật không tồi, tay nghề gia truyền, nhưng nếu lão gia tử nguyện ý tự mình làm ngỗng kho thì…… Không đúng, Giang Phong cũng chưa thấy qua lão gia tử kho ngỗng, khả năng chính là bởi vì lão gia tử biết tự mình kho ngỗng không thể ăn, cho nên mới đi trấn trên mua. Sáu món nguội, năm món trong đó đều đã làm xong. Ngỗng kho, đậu phộng da hổ, lòng heo kho, bún trộn thịt thái sợi cùng dưa chuột ngâm tương. Còn một món cuối cùng Giang Phong cũng có thể đoán được, hẳn là táo thơm giòn. Táo thơm giòn là một món trong Mãn Hán toàn tịch, cũng là món ăn nguội duy nhất mà lão gia tử sẽ để bụng, kỳ thật chính là trái cây thập cẩm, nhưng phải phí chút thời gian gọt vỏ bỏ hạt cắt khối, bọc một lớp trứng rồi thả vào trong chảo dầu chiên, so với trái cây thập cẩm bình thường thì khó hơn nhiều, có điểm giống bánh tart trái cây. Mỗi năm ăn tết, lão gia tử nhất định sẽ làm món này, hơn nữa không nhiều lắm, mỗi bàn chỉ có hai quả táo, hương vị xốp giòn ngon miệng còn có điểm ngọt lành, lại tự mang hương thơm đặc trưng của quả táo, trên cơ bản vừa lên bàn sẽ bị cướp sạch. Nhưng năm nay mười hai món nóng, Giang Phong có chút không đoán ra được. Trừ đầu cá nấu ớt bằm, ruột già chín khúc, tôm lớn xối dầu, giò, thịt nướng nồi, khâu nhục cải mai cùng canh gà là những món ván đã đóng thuyền, Giang Phong đoán chừng thức ăn chay hẳn là cải râu rồng xào, cải râu rồng lão gia tử nhờ người từ phương bắc mang thật xa đến cũng không có khả năng đặt ở phòng bếp bài trí chứ. Còn lại, Giang Phong đoán không được. Lão gia tử vội mấy ngày, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cộng lại phỏng chừng phải cả một sọt to, còn có hai con vịt, thế nhưng lão gia tử hầm canh gà, khẳng định sẽ không hầm canh vịt già đâu. Vậy vịt này là làm cái gì? Thịt kho tàu khẳng định không quá thực tế, hai con vịt này là vịt nhồi cùng cải râu rồng được mang từ Bắc Bình đến, lấy loại vịt quay chuyên dụng này làm kho tàu thì hơi đáng tiếc, hiện tại hai con vịt béo này còn đang để ngâm trong chậu. “Ông nội, vịt này ông định làm món gì?” Giang Phong tò mò hỏi. “Vịt nhồi gạo nếp, cháu đi xem gạo nếp ngâm đã được chưa?” Lão gia tử phân phó nói. Vịt nhồi gạo nếp cũng coi như một món ăn cung đình, khó trách lão gia tử đêm qua đã lọc xương vịt, lại sớm ngâm gạo nếp. Tối nay mới ăn cơm tất niên, nhưng có đồ ăn đã sớm hầm xong, tỷ như móng giò, còn có canh. Tối hôm nay trừ canh gà ra, còn có một nồi nước khác xưng được với hạ vốn gốc, Giang Phong mới chỉ nhìn thấy có vây cá, hải sâm cùng bánh phồng tôm, cho canh vào nồi đất đặt ở trên bếp hầm lửa nhỏ từ sớm nhất, đến bây giờ Giang Phong cũng chưa đoán được đây rốt cuộc là nồi canh gì. Mấu chốt nhất chính là Giang Phong hỏi, lão gia tử còn không nói, còn bị mắng hai câu đuổi ra khỏi phòng bếp. Hôm nay một ngày cũng chưa ăn cơm, chỉ có thể chờ đến buổi tối, ai chịu đựng không nổi đi phòng bếp nấu sủi cảo ăn liền thua. Tới gần phòng bếp đích xác chịu tội, nghe mùi đồ ăn đã muốn ăn, xem TV cũng không có gì hay, bị hai đứa em họ chộp tới phụ đạo bài tập càng là dày vò, Giang Phong vừa bị đuổi ra liền chuồn về phòng khóa trái cửa phòng, Giang Nhiên đã bị chộp tới phụ đạo tiếng Anh, hắn không nghĩ cũng bị tóm qua phụ đạo vật lý đâu. Nếu hắn cùng Giang Nhiên liên thủ thì có khi còn có hy vọng đánh thắng. Chẳng qua Giang Nhiên gần đây đang yêu đương gầy mất 10kg, hy vọng tương đối xa vời. Lướt một vòng bạn bè, Giang Phong đột nhiên cảm thấy, QQ dường như đã thật lâu rồi không có tin nhắn mới nào. CLB Cờ tướng của bọn họ phảng phất như sau khi nghỉ biến thành giải tán luôn rồi, yên lặng như một vũng nước lặng, Giang Phong cảm thấy tuy rằng cờ tướng không bằng Ngô Mẫn Kỳ trù nghệ cũng không bằng Ngô Mẫn Kỳ, nhưng nếu hắn đã là chủ tịch thì cũng nên khuấy động một chút không khí. Giang Phong ( chủ tịch): [ QQ bao lì xì ] cung hỉ phát tài Quý Nguyệt ( tiền chủ tịch) lĩnh bao lì xì. Lưu Thiến lĩnh bao lì xì. Lưu Tử Hiên lĩnh bao lì xì. …… Còn chưa đến nửa phút, trừ Ngô Mẫn Kỳ ra mỗi người đều đã lĩnh hết bao lì xì. Quý Nguyệt ( tiền chủ tịch): [ hình ảnh ] Quý Nguyệt ( tiền chủ tịch): Giang Phong cậu muốn chết đấy à, 1 tệ bày đặt lì xì. Quý Nguyệt ( tiền chủ tịch): [ hình ảnh ] Giang Phong ( chủ tịch): Đều ra đây nói chuyện đi, trả 1 tệ! Lưu Thiến:. Lưu Tử Hiên:. Khâu Thần ( phó chủ tịch):. …… Ngô Lợi:. Giang Phong nhìn di động, không hiểu ra sao. Quý Nguyệt ( tiền chủ tịch): Một tệ nói hết rồi, nói tiếp thì thêm tiền. Giang Phong…… Thôi thôi, không đú nổi. Giang Phong lại kéo lên lịch sử trò chuyện, phát hiện chỗ không thích hợp. Lưu Thiến một chấm cũng chưa phát, một phân tiền cũng chưa cho, cô nàng này ngày thường chính là thành viên dội bom tích cực nhất, một mình cũng có thể nhắn đến 99+ tin nhắn y chang cái súng máy. Trừ phi cô ấy đang phát sóng trực tiếp. Giang Phong kỳ thật còn khá tò mò, nhà mà có thể nuôi ra Lưu Thiến ăn ngon uống tốt như vậy, ăn tết sẽ làm cái gì. Rời khỏi QQ, Giang Phong click mở app phát sóng trực tiếp. Lưu Thiến quả nhiên đang phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp còn rất nhiều người, Lưu Thiến đang cầm một cái khay đựng thịt chiên xù mới ra khỏi chảo. “Tui nói cho mấy người nhá, mẹ tui làm thịt chiên xù ăn rất ngon, các cậu nghe này, nhai lên ròn rụm luôn.” Lưu Thiến nói xong liền cầm lấy thịt chiên xù còn đang bốc hơi nóng bỏ vào trong miệng, nhai rồm rộp. Âm thanh cực kỳ thanh thúy dễ nghe. Giang Phong:…… Loại chủ phòng này như thế nào còn chưa bị đánh chết nhỉ? Nhưng mà nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì thịt chiên xù này mẹ Lưu Thiến - một người phụ nữ bình thường của gia đình làm thì, thịt tẩm bột chiên giòn trình độ tương đối xuất sắc. Cũng có thể là bởi vì qua lăng kính của phát sóng trực tiếp, thịt chiên xù màu sắc vàng ruộm, có thể nhìn ra được chiên rất đều lửa, hơn nữa Lưu Thiến vẫn đang không ngừng ăn, rồm rộp rồm rộp, dầu cũng chưa ráo đã cầm ăn rồi, ăn đến miệng bóng dầu, thế mà lại có thể làm Giang Phong cảm thấy đói bụng. Giang Phong cảm thấy chính mình đều có thể ngửi được hương thơm của thịt chiên xù từ bên kia màn hình. Hay là bây giờ đi hỏi lão gia tử một chút xem có thể chiên thịt chiên xù không nhở…… Thồi, Giang Phong cảm thấy lão gia tử khả năng sẽ thái mình ra bỏ vào nồi chiên luôn mất. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến cũng là diệu nhân, những phòng phát sóng trực tiếp khác hoặc là nhắn 666 hoặc là nhắn mấy thứ thịnh hành khác, phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến nhắn đến đều là. “Bẹp bẹp ~” “Răng rắc răng rắc ~” “Rồm rộp rồm rộp ~” Phi thường hài hòa, chính là nhìn đói. “Ai, tui cảm giác lần này mẹ tui ướp không đủ thời gian, không đủ vị.” Lưu Thiến ăn gần hết nửa khay thịt chiên xù bắt đầu oán giận. Người xem: “Chủ phòng đáng ghét ngại không đủ vị lần sau lấy người Hồ Nam thử xem, bọn họ mỗi ngày ăn ớt cay tuyệt đối ngon miệng.” “Người Hồ Nam quá cay, người ở chỗ giao với Hải Nam ấy, ven biển thêm chút vị mặn.” “Kỳ thật muốn ngon miệng ấy, chủ phòng trực tiếp đi ra cửa tóm trên đường là được.” “Nếu mà cay thì kỳ thật người Giang Tây cũng không tồi.” “Người Ma Đô ngọt ngào cũng không tồi.” …… Giang Phong:??? Cái phòng phát sóng trực tiếp này, đều là ma quỷ sao?