Chương 51: Đón Người Mới Đến

Ngày hôm sau CLB đón người mới đến Giang Phong không đi, ngoại trừ đi học thì chính là ngốc ở sau bếp giúp Giang Kiến Quốc làm bánh ngọt, bắt đầu từ tầm 4-5 giờ chiều, âm thanh thông báo của hệ thống liền không ngừng vang lên, thanh âm dày đặc đến nỗi gần như sắp làm đầu Giang Phong nổ tung. Nhìn dáng vẻ này thì chắc là chiêu tân CLB đã bước vào giai đoạn gay cấn rồi đây. “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ phụ 【 bắt kịp thời đại 】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ đạo cụ: 【 Biển hiệu quảng cáo 】.” Giang Phong hưng phấn tiếp tục nhào bột, thấy Giang Kiến Quốc đang lấy bánh bao kim sa vừa mới hấp xong ra, nói: “Bác cả, làm nốt mẻ này nữa thì nghỉ nhé?” “Được rồi!” Giang Kiến Quốc cảm thấy ngày hôm nay mình đã làm xong số bánh ngọt của mười năm cộng lại luôn rồi. Sau hai ngày bận rộn thì một mẻ bánh bao kim sa cuối cùng đã vào nồi hấp, Giang Kiến Quốc đi đến băng ghế trong phòng bếp ngồi xuống, tiện tay cầm cái gì đó quạt gió, hỏi: “Tiểu Phong, hôm qua bác cả quên chưa hỏi cháu, sao ông nội cháu lại đột nhiên nhớ tới thành phố A?” “Có khách hàng muốn mời ông nội lại đây nấu ăn.” Giang Phong vừa thu dọn đồ làm bếp vừa nói, “Một vị giáo sư trong trường cháu muốn mời ông nội tới làm món canh suông Liễu Diệp Yến.” “Món chính đó!” Ánh mắt Giang Kiến Quốc sáng lên, “Món này đến cha cháu cũng chưa có cơ hội làm đâu.” Giang Phong gật gật đầu, động tác trên tay không ngừng, phối hợp với Giang Kiến Quốc câu được câu không trò chuyện. Làm một ông già có con trai cả ngày bận rộn công tác, tiệm may làm ăn quạnh quẽ, lão bà trầm mê dưỡng sinh cùng phim tâm lý tình cảm gia đình, Giang Kiến Quốc có một bụng lời không có chỗ nói, thật vất vả mới tóm được một đứa tiểu bối, tất nhiên là phải trút hết nỗi lòng rồi. Giang Kiến Quốc đang nói đến anh họ cả của Giang Phong - Giang Tái Đức ngày nào cũng ở công ty tăng ca thì điện thoại của Giang Phong liền vang lên, nhìn tên hiện lên là Vương Hạo đang gọi. “Alo, Phong ca à, chỗ này của bọn em có chút phiền toái. Cái kia, cái kia……” “Cái kia cái gì mà cái kia, điện thoại cho rôi, Giang Phong cậu có ý gì hả? CLB Cờ tướng các cậu bày một loạt bánh ngọt cùng đồ uống miễn phí bên cạnh câu lạc bộ nấu ăn của chúng tôi thì cũng thôi đi, thế còn Trần Mạnh Hành của CLB các cậu là chuyện như thế nào? Trực tiếp gạt người! Người mới mà CLB chúng tôi đã nhắm trước, vậy mà tặng một túi bánh ngọt đã lừa sang CLB các cậu bên kia, cậu đây là có ý gì hả!” Giang Phong:…… Hắn thậm chí đều có thể tưởng tượng được cảnh tường Vương Tuệ đang rít gào trước mặt hắn. “À thì, Vương Tuệ, cậu đưa điện thoại cho Vương Hạo trước đã, tôi phải hỏi lại cậu ta một chút, bây giờ tôi cũng không ở đó nên không hiểu tình hình cho lắm.” “À.” “Alo, Hạo tử, cô ấy vừa mới nói chuyện đàn anh Trần đoạt người là như thế nào?” Nếu Vương Tuệ nói chính là thật sự, vậy Trần Mạnh Hành làm chuyện này xác thật là không nói đạo nghĩa. “Em gái đàn em kia đúng là một hạt giống tốt, Lưu Thiến học cùng cao trung với cô ấy nên nhận ra được, đã từng đạt được quán quân thi đấu cờ tướng cấp tình, với cả chúng ta cũng không đoạt người, đàn em kia cũng chưa từng nói muốn gia nhập CLB nấu ăn mà, chỉ mới cầm tờ đơn xin gia nhập thôi.” Vương Hạo nhỏ giọng nói. Giang Phong:…… Giang Phong cảm thấy nếu Vương Tuệ biết hắn ở đâu, tám phần là đã cầm dao phay đang trên đường tới. “Khụ, hay là, nước ô mai có còn không? Đưa cho Vương Tuệ ly nước ô mai uống hạ hỏa.” “Nước ô mai? Đã sớm hết rồi, lúc điền đơn đã đưa xong rồi, à, đúng rồi, hình như em nhìn thấy Lưu Thiến trộm cất giấu một bình, anh từ từ chút.” “Đàn em Thiến, giao bình nước ô mai giữ ấm của em ra đây.” “Cái gì nước ô mai, em có bình giữ ấm đâu!” “Aizz, aizz, đấy không phải bình giữ ấm của em, là của bạn cùng phòng em, thật sự, cô ấy đặt ở chỗ em thôi.” “Chủ tịch Vương à, cậu xem, việc này đã……” Giang Phong cầm điện thoại chờ một lát, Vương Tuệ tiếp nhận điện thoại, nói: “Giang Phong, cậu đưa cho ly nước ô mai đã muốn tống cổ tôi hả?” Nghe đã thấy tâm tình tốt hơn một chút rồi. “Nước ô mai này hương vị thế nào?” Giang Phong hỏi. “Rất…… Tạm được.” “Nhà tôi mở một quán ăn ở phố mỹ thực chắc là cậu có biết đúng không?” “Biết, tuyên truyền đơn chiêu tân của các cậu làm không khác gì quảng cáo quán ăn vậy, cái gì mà thành viên CLB Cờ tướng được hưởng ưu đãi giảm giá 10%, điền đơn xin gia nhập còn phải quét mã QR theo dõi tài khoản WeChat chính thức, cậu cẩn thận không tôi đi hội học sinh báo cáo cậu đấy!” Vương Tuệ uy hiếp nói. “Khụ…… Như vậy đi, việc này xác thật là chúng tôi làm không nói đạo nghĩa, nước ô mai này cậu cũng uống thử rồi, tay nghề quán ăn nhà chúng tôi như thế nào tôi tin là cậu cũng tự hiểu trong lòng. Về sau thành viên CLB nấu ăn nhà các cậu tới tiệm ăn nhà chúng tôi ăn cơm cũng được giảm giá 5% được không? Nhất định phải đưa ra chứng nhận thành viên CLB đó!” Vương Tuệ trầm mặc một chút: “10%.” “Không được, 10% là phúc lợi của CLB Cờ tướng chúng tôi rồi, nhiều nhất là 6%!” “8% nhá.” “CLB nhà các cậu có tới tận hơn 200 người, 8% thì ăn sập cả cửa hàng nhà tôi à, không thể, 6%!” Sau một hồi cò kè mặc cả, Vương Tuệ rốt cuộc thỏa hiệp, 6% - chốt đơn. “A Mẫn, cậu đi sửa tuyên truyền đơn một chút rồi in ra cái mới đi, ở bên trên ghi thêm thành viên của CLB được hưởng ưu đãi 6% khi dùng cơm tại quán cơm Kiện Khang.” Giang Phong:…… “Cậu thêm cả mã QR vào cho tôi nữa!” …… Buổi tối, người của CLB bận rộn chiêu tân cả một ngày tề tụ ở quán cơm Kiện Khang, ba con người Hà Giai Tuệ, Triệu Lâm Linh, Trần Mạnh Hành mỗi ngày kêu than không có thời gian xem nhóm chat nhưng mà lại có thời gian tới ăn đủ cả cơm trưa cơm chiều, sau lại giao tiền cơm trước cả tháng làm đội ngũ ăn cơm nhân viên của quán cơm Kiện Khang lại lớn mạnh hơn vài phần. Sau khi cơm no rượu say, chính là thời điểm phô bày chiến tích hôm nay. “Bang, bang , bang, bang , bang!” Triệu Vũ từ trong balo lấy ra một xấp đơn xin gia nhập CBL thật dày đập lên trên bàn, mỗi tiếng “Bang” giòn tan đều làm người ta rung động mà. “300 tờ phát hết rồi à?” Quý Nguyệt nhìn xấp đơn dày cộp trên bàn đôi mắt đều sáng lập lòe. “Đã phát hết rồi, chúng ta còn kết thúc công việc đầu tiên luôn ấy.” Triệu Vũ khẳng định gật đầu. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm đơn xin gia nhập. “Thất thần làm gì vậy, chia ra đi, tuyển người a!” Quý Nguyệt thúc giục nói. Mọi người lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại. Tuyển người, từ ngữ này xa lạ cỡ nào cơ chứ, thế mà lại có thể xuất hiện ở CLB Cờ tướng. Mọi người chia đơn xin gia nhập thô sơ giản lược ra, bắt đầu sàng lọc người. “Ngô Mẫn Kỳ, đạt được hai lần quán quân thi đấu cấp tỉnh, đàn em Thiến, đây chính là bạn cùng trường của em đúng không?” Lưu Tử Hiên cầm tờ đơn kia đưa cho Lưu Thiến xem, cảm thán nói: “Chúng ta đây sắp phát lên rồi!” CLB Cờ tướng từ những khoá trước tới nay, thành viên đạt được quán quân thi đấu ở tiểu khu đã coi như nhân tài rồi. Sau mấy vòng sàng lọc thì lưu lại được 19 vị đều từng đạt giải cấp thành phố trở lên, có một số “Học sinh năng khiếu” là đai đen Tae Kwon Do, dương cầm còn đạt được cả giải thưởng cấp quốc gia, một số người tinh thông cắm hoa, võ thuật nhìn qua rất lợi hại nhưng mà lại chẳng liên quan gì đến cờ tướng cả, CLB Cờ tướng dự tính năm nay tuyển mới 26 thành viên bao gồm cả Lưu Thiến. Xem xong sơ yếu lý lịch của thành viên mới, các vị thành viên bô lão cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào tiếp tục ở CLB Cờ tướng nữa rồi. “Chị quyết định!” Quý Nguyệt đập bàn một cái, “Năm nay chị vẫn nên đi hội học sinh đòi tiền.” “Đàn chị à, chị đi thì hình như……” Giang Phong muốn nhắc nhở cô ấy, kỳ thật là cô ấy đã tốt nghiệp. “Hình như cái gì mà hình như, hội trưởng Hội Học Sinh cũng có đổi người đâu, cậu ta còn có thể không biết chị chắc?” Tưởng tượng đến mấy năm trước khi mình làm chủ tịch CLB muốn xin kinh phí có bao nhiêu gian khổ, rồi lại nhìn từng tờ từng tờ đơn xin gia nhập trước mặt đây, Quý Nguyệt cảm thấy cô nhất định phải hét lên câu mà cô đã muốn hét suốt ba năm nay với cái đám nhãi con ở hội học sinh chết cũng không đưa tiền kia. Tôi · CLB Cờ tướng · thu tiền!