Chương 52: Nhận Thân

Mãi cho đến khi đóng cửa, Giang Phong mới nhớ tới hoàn thành nhiệm vụ phụ được hệ thống tặng cho một đạo cụ. Mở ra giao diện trò chơi nhìn qua, ở thanh đạo cụ thình lình có thêm một cái 【 Biển hiệu quảng cáo 】. 【 Biển hiệu quảng cáo 】: Một cái biển hiệu quảng cáo bình thường, có tác Giang Phong lấy cái biển hiệu quảng cáo này từ trong thanh đạo cụ ra, làm bộ thành bộ dáng vừa lục lọi ở trong phòng chứa đồ tìm được, đặt biển quảng cáo ở cửa, nói với Quý Nguyệt đang dọn dẹp hết rác thải: “Đàn chị, vừa rồi em tìm được một cái biển quảng cáo, chị xem ngày mai có món ăn nào được giảm giá thì viết lên trên đây rồi đặt ở bên ngoài nhé.” “Ừ.” Quý Nguyệt một tay xách ba cái bọc nilon, “Cậu đi về trước đi, chị nhớ là thứ bảy cậu cũng có tiết mà.” Giang Phong nhìn nhìn đồng hồ, cũng sắp 10 giờ rồi, xác thật không còn sớm nữa, sau khi xắp xếp ghế dựa xong thì về ký túc xá. Cuối tuần, đối với đại đa số các trạch nam trạch nữ mà nói, đều là ngày vui sướng. Ngoại trừ một vài chuyên ngành cuối tuần cũng có tiết thì phần lớn sinh viên đại học A rất vui lòng ngây người trong ký túc xá cả ngày. Lúc Giang Phong đến cửa hàng để hỗ trợ thì Quý Nguyệt đã lái xe máy điện của cô ấy đi đưa cơm hộp rồi, cứ tính 4 đồng tiền ship cho một phần cơm hộp, ký túc xá đại học A lại đông như kiến cỏ, chỉ cần quán cơm Kiện Khang làm ăn đủ tốt thì Quý Nguyệt rất nhanh là có thể trở thành một tiểu phú bà rồi. Tuy là bình quân một ngày giao 20 đơn cơm hộp hình như cũng chưa đủ để cô ấy làm giàu. Lúc Giang Phong vào tiệm còn cố ý nhìn thoáng qua, biển quảng cáo đặt ở vị trí dễ thấy ngay cửa tiệm, bên trên dùng bút huỳnh quang viết: Trứng xào cà chua giá đặc biệt 17 tệ Trong tiệm chưa có khách hàng nào, những người khác cũng không thấy, chỉ có Lưu Tử Hiên ngồi một mình trong tiệm chơi vương giả, thấy Giang Phong tới ngẩng đầu nói: “Phong ca, Hạo ca đâu?” “Cậu ta đi nhập hàng rồi.” Giang Phong nhìn đồng hồ, cũng sắp muộn rồi, “Ăn chưa?” “Ăn rồi, bọn họ đều về rồi.” Lưu Tử Hiên nói, động tác trên tay không ngừng chút nào, “Em lười về lắm, đợi tý đi thư viện.” Giang Phong đang chuẩn bị đến phòng bếp tùy tiện xào chút gì đó ăn cơm thì trong tiệm lại có hai khách hàng đến, Giang Phong vừa thấy, ui, đây không phải là hai người bạn cùng phòng trước đây sau khi khai giảng liền dọn ra ngoài ở đấy sao! Hai người nhìn thấy Giang Phong cũng sửng sốt, đều có chút mê mang. Sao lại không tự giác mà bước vào trong tiệm nhà Giang Phong thế này, hôm nay mình muốn ăn cái gì vậy? Không đúng, không phải lúc trước mình muốn đến quán món cay Tứ Xuyên để ăn đậu hủ Ma Bà sao? Sao mà nhìn thấy biển quảng cáo ở cửa tiệm lại đột nhiên muốn đi vào ăn trứng xào cà chua đây? Lúc này suy nghĩ của cả hai người thật đúng là nhất trí. “Cà chua xào trứng.” Hai người trăm miệng một lời. …… Lão gia tử tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng. Ông ấy không nấu ăn, nhưng lại nhận về cho Giang gia một cửa thân thích. Cha của giáo sư Lý, hóa ra lại là dượng của lão gia tử! Không chỉ người Giang gia giật mình, ngay cả giáo sư Lý đối với việc này lúc trước cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lý Minh Nhất mấy năm nay hồ đồ đến lợi hại, khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ, thời điểm mơ hồ cứ nhắc mãi con trai trưởng, nhắc mãi vợ cả, nhắc mãi thành Bắc Bình, nhắc mãi Thái Phong Lâu, thời điểm thanh tỉnh thì lại cái gì cũng không nói. Là vợ của giáo sư Lý nói cho hắn, khoảng thời gian trước Lý Minh Nhất vẫn luôn nhắc mãi Thái Phong Lâu cùng món canh suông Liễu Diệp Yến, hắn mới có thể nơi nơi tìm người làm món này cho Lý Minh Nhất. Trước khi tìm đến Giang Phong hắn cũng đã tìm không ít người, mỗi lần Lý Minh Nhất đều lắc đầu, nếm cũng không chịu nếm. Nếu không phải khi lão gia tử tới thành phố A vừa lúc đúng vào thời gian Lý Minh Nhất thanh tỉnh thì hai người cũng không có khả năng nhận nhau. Giang Vệ Quốc khi còn bé sau khi thành Bắc Bình thất thủ thì đi theo cha và vài người anh trai chạy nạn xuống phía nam, dọc theo đường đi trước sau đã trải qua nhân họa, nạn binh hoả, lũ lụt, ôn dịch, cha và các anh liên tiếp nhiễm bệnh qua đời, đối với thân nhân ký ức sớm đã thập phần mơ hồ, nhưng vẫn nhớ mang máng mình có một vị cô nhỏ đã gả cho thiếu gia nhà giàu ở thành Bắc Bình. Mà Lý Minh Nhất khi còn trẻ lại chính là vị thiếu gia nhà giàu ưu tú xuất sắc đó, vào những năm kháng chiến cũng không phải chịu bao nhiêu khổ sở cả, ông cùng vợ sinh được hai trai một gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Lại ở niên đại đặc thù kia trước sau trải qua đau đớn khi tang con trai tang con gái tang vợ, khi tới tuổi năm mươi cũng chỉ còn lại độc nhất một người con trai út. Hai vị lão nhân, trải qua hơn nửa thế kỷ, lại gặp lại nhau. Giang Phong chỉ biết, hắn mới đi học có một ngày, ông nội hắn đã tới rồi lại đi luôn, nhà mình có thêm một cửa thân thích. Nhưng có một điều Giang Phong không hiểu. “Sao ông nội lại không làm xong món đó rồi hãy đi?” “Ông cụ nói không cần phải làm nữa.” Giang Kiến Khang nói, “Hai cụ ông đều cao hứng như vậy, có làm đồ ăn hay không đã không còn quan trọng.”