Chương 82: Hoàng Huyện Trưởng

Khoang hạng nhất ở lầu ba, ở cửa còn có người canh gác, Vương quản sự kêu Giang Vệ Quốc ở cửa chờ, còn mình cùng hai người bưng thức ăn đi vào, Giang Phong tò mò đi theo phía sau Vương quản sự vào trong phòng. Khoang hạng nhất rất lớn, tiêu chuẩn giống như phòng tổng thống ở đời sau vậy, người hầu cùng gia quyến của Hoàng đại nhân đều ở bên trong, hắn ngồi ở trên sô pha đọc sách, phu nhân hắn thì ở bên cạnh khâu nút thắt. “Hoàng huyện trưởng, đầu bếp ban đầu trên thuyền bị bệnh chết, hôm nay thay đổi người mới, không biết làm đồ ăn có hợp với khẩu vị của ngài không nữa.” Vương quản sự cung kính nói. Giang Phong nhịn không được đánh giá vị đại nhân này, hắn ngay từ đầu còn tưởng Vương quản sự nói đại nhân là chỉ tôn xưng, không nghĩ tới thật đúng là một vị đại nhân. Ngay cả chức huyện trưởng đều không làm bỏ chạy đi Thượng Hải, có thể nghĩ tới tình hình tai ương ở phương bắc có bao nhiêu nghiêm trọng. Hoàng huyện trưởng nhìn qua đã hơn 50 rồi, gương mặt phúc hậu, để râu, nghe Vương quản sự nói chuyện mới miễn cưỡng giương mắt nhìn hắn một cái: “Chết thì chết thôi, làm đồ ăn cũng không thể ăn, vô dụng.” “Ngài nói phải ạ.” Vương quản sự cười làm lành, thức thời mà thối lui đến trong góc. Nha hoàn bên người phu nhân bắt đầu chia thức ăn, đừng nhìn hoàn cảnh đơn sơ, chỉ có mỗi ba mặn một canh, nha hoàn cũng chỉ có một người, nhưng tư thế một chút đều không thiếu, không biết còn tưởng rằng là vương công quý tộc nơi nào tới. Hoàng đại nhân nếm thử một miếng bắp cải xào không trước, không nói gì, nhưng xem biểu tình cũng không phải rất vừa lòng. Ngay sau đó, nếm một miếng khoai tây sợi. “Không tồi, so với người phía trước thì mạnh hơn.” Hoàng đại nhân nói. Hoàng đại nhân hiển nhiên đối với khoai tây thái sợi tương đối vừa lòng, mà phu nhân hắn khẩu vị tương đối thanh đạm, chỉ ăn một lát cải trắng cùng mấy miếng cơm, liền nói chính mình no rồi, không hề ăn nữa. Có thể là bởi vì khoai tây thái sợi, cũng có thể là bởi vì lượng cơm ăn vốn dĩ đã lớn, Hoàng đại nhân ước chừng ăn ba chén cơm mới dừng lại, dùng ánh mắt ý bảo nha hoàn múc canh cho hắn. Nha hoàn là đứa cơ linh, múc cho hắn non nửa chén canh, vững vàng mà đặt ở trước mặt hắn. Hoàng đại nhân nếm thử một ngụm. “Đầu bếp này là ông tìm thấy được ở đâu vậy?” Hoàng đại nhân buông chén hỏi. “Là phụ bếp của Thái Phong Lâu.” Vương quản sự đáp. “Cười chết ta, phụ bếp của Thái Phong Lâu còn có thể tới nơi này làm đầu bếp cho các ngươi.” Hoàng đại nhân cười, biểu tình lần đầu tiên có dao động. Thấy Hoàng đại nhân cười, Vương quản sự cười đến so với hắn còn khoa trương hơn, nhưng thanh âm lại nhỏ hơn hắn, nói: “Đại nhân thật là nhìn rõ mọi việc, chính là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, phỏng chừng là ở Thái Phong Lâu làm việc vặt được mấy ngày liền nói mình là phụ bếp của Thái Phong Lâu thôi, không biết Hoàng đại nhân đối với hắn có vừa lòng không?” “Còn mấy ngày nữa thì đến Ma Đô?” Hoàng đại nhân hỏi. “Năm ngày, nhiều nhất năm ngày.” “Vậy để hắn làm đi, tay nghề không tồi, thưởng.” Hoàng đại nhân giơ giơ tay, nha hoàn đưa cho Vương quản sự hai đồng đại dương. Đây cũng coi như là một số tiền khổng lồ. Vương quản sự vui vẻ ra mặt, lời hay không cần tiền cứ thế tuôn ra bên ngoài: “Hoàng đại nhân ngài thật đúng là thiện tâm lại hào phóng, tôi thay tiểu tử kia cảm ơn ngài. Tiểu tử kia kiếp trước cũng không biết đã tu được bao nhiêu phúc phận, hôm nay mới có cơ hội làm cho ngài bữa cơm này, có thể nấu cơm cho ngài là vinh hạnh của hắn, hiện tại còn được ngài thưởng, thật đúng là tổ tiên hiển linh.” Hoàng đại nhân ngại Vương quản sự ồn ào nên bảo hắn đi ra ngoài. Vương quản sự đem đồng đại dương nhét vào áo trong của chính mình. Giang Vệ Quốc vẫn đứng ở cửa, hiện tại hình như đã vào thu, mặc một cái áo mỏng, bị gió biển thổi non nửa canh giờ, tay chân Giang Vệ Quốc đều có chút chết lặng, thấy Vương quản sự ra liền đi lên đón. “Cậu làm đồ ăn không tồi, Hoàng đại nhân thưởng ngươi.” Vương quản sự ném cho hắn ba đồng tiền. Giang Vệ Quốc vội vàng tiếp được. Tham của Giang Vệ Quốc hai đồng đại dương, Vương quản sự tâm tình rất tốt, vì thế nhìn Giang Vệ Quốc cũng thuận mắt hơn không ít: “Lát nữa cậu đến phòng bếp của thím Lý ăn cơm đi, cháo muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bánh bao bột mỳ ta lại cho cậu thêm một cái, 4 cái, ban ngày cậu có thể ở lại trong phòng bếp, buổi tối trở về cũng không cần lo lắng, đồ ăn bị đoạt thì ta sẽ thay cậu làm chủ.” “Cảm ơn Vương quản sự.” Giang Vệ Quốc vội vàng nói, kỳ thật lấy thân thể của hắn thì đám gầy còn da bọc xương yếu như gà trong khoang thuyền còn không nhất định đoạt được của hắn. Vương quản sự thấy hắn thức thời như thế, vừa lòng gật gật đầu, đi mất. Giang Vệ Quốc bước nhanh đi đến phòng bếp.