Chương 86: Bao No

Nhắm mắt lại, vừa chợp mắt cái đã đến bình minh. Hôm nay là chủ nhật, ngày sung sướng của mấy trạch nam trạch nữ, lúc Giang Phong tỉnh thì đã 11 giờ, Vương Hạo còn đang ngủ, toàn bộ ký túc xá đều im ắng. Quần áo mùa đông của lão gia tử không mang đủ, hai vợ chồng Giang Kiến Khang hôm nay đóng cửa hàng đưa ông cụ đi dạo phố, đồng chí Vương Tú Liên hiện tại đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đều nợ đến mấy trăm triệu rồi, nợ nhiều không lo nữa, một ngày không buôn bán cũng chẳng bớt thêm được bao nhiêu tiền. Giang Phong đang nghĩ ngợi xem có nên đi thư viện đọc sách hay không, còn có một tháng nữa là cuối kỳ rồi, mặc dù kỹ năng đều đã full điểm nhưng cũng phải đọc sách thông hiểu đạo lí mới có thể thuận lợi thông qua kỳ thi cuối kỳ được. Mới lật ra một quyển sách đã một hai tháng nay không động tới, Giang Phong nhận được tin nhắn WeChat Lưu Thiến gửi tới. “Chủ tịch, sao nay lại không mở cửa hàng o· ( )?o·?” Phòng phát sóng trực tiếp của cô nàng mỗi ngày đều toàn là chữ bay đầy trời, cô hiện tại cũng đang gửi những hàng chữ không khác gì. Còn chưa kịp trả lời, Lưu Thiến lại gửi tiếp tin nhắn đến. “Đói quá, cho dù có đóng cửa hàng thì có thể mở cửa sau cho thành viên CLB không (? )” “Em muốn ăn thịt sợi Ngư Hương (? )” Giang Phong:…… “Không mua đồ, chỉ có thịt heo không có nguyên liệu khác.” Giang Phong trả lời. “T^T” Cô nàng này rốt cuộc là có bao nhiêu cái tin nhắn hình vậy?! Từ khi Lưu Thiến thích phát sóng trực tiếp, cô không chỉ giới hạn ở lúc ăn cơm phát sóng trực tiếp mà gần như là chỉ trừ lúc đi học, đi ngủ thì những lúc khác đều đang phát sóng trực tiếp, lại còn rất chuyên nghiệp mà đi mua thêm một cái di động. Giang Phong có đi qua phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy vài lần, góc độ phát sóng trực tiếp vẫn đặc biệt như trước, phần lớn thời điểm vẫn chỉ lo chính mình high chứ không xem màn hình không để ý tới người xem. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy thì lại càng đặc biệt hơn, lo tự mình nói chuyện phiếm, cũng không để ý tới chủ phòng, phòng phát sóng trực tiếp của cô nàng cứ như là một phòng nói chuyện của QQ hồi xưa vậy. Giang Phong đoán tám phần là cô ấy đang ngồi xổm cửa tiệm phát sóng trực tiếp rồi, lấy di động ra click mở phần mềm phát sóng trực tiếp xem thử, quả nhiên, một cái cằm chiếm non nửa màn hình, đang ngồi xổm ở cửa quán cơm Kiện Khang. Phần bình luận toàn ha ha ha ha, đối với việc cô nàng bị ăn canh bế môn tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa. “Thế mà chỉ có thịt heo.” Lưu Thiến vẻ mặt đau khổ, trực tiếp đặt điện thoại đang phát sóng trực tiếp xuống dưới đất, cái góc độ này càng kỳ cục, chỉ nhìn thấy hơn phân nửa thân mình còn mặt thì không thấy đâu, “Thịt heo thì thịt heo đi, dù sao vẫn ngon hơn cơm heo trong căn tin. Đêm qua căn tin có món dâu tây hầm quả lê, khổ qua xào thịt khô, khó ăn muốn chết!” “Em muốn ăn thịt kho tàu ( = o = )” Nhìn phòng phát sóng trực tiếp, Giang Phong tâm thần vừa động, click mở bảng xếp hạng đánh thưởng. Nhìn qua, làm phát sóng trực tiếp hình như rất kiếm được tiền. “Đúng rồi, hiện tại em phát sóng trực tiếp một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Giang Phong nhắn tin hỏi. “2000! ( `?ω?′ ) ゞ, anh thiếu tiền à (?°?°? ), nếu anh muốn làm phát sóng trực tiếp em có thể giúp anh làm tuyên truyền nha! ─=≡Σ ( ( ( つω ) つ” …… Hình như hắn phải hơn một trăm năm mới có thể gom đủ tiền trang hoàng …… “Anh chỉ hỏi một chút thôi, em cứ chờ đấy, anh bây giờ qua đó.” Giang Phong nhắn tin xong liền buông quyển sách trong tay thay đổi tuyến đường đi đến cửa hàng. Lưu Thiến là người duy nhất sau khi được nếm thử tay nghề của lão gia tử rồi mà vẫn còn có thể cho mỗi miếng đến bốn năm chục điểm giá trị kinh nghiệm với đồ ăn mà hắn nấu, đáng giá hắn mở cửa sau cho cô ấy. Lúc Giang Phong đến quán cơm Kiện Khang, Lưu Thiến đang ngồi xổm trên mặt đất ôm di động nói chuyện phiếm cùng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, thấy Giang Phong tới, xoạt cái nhảy lên. “Chủ tịch CLB của tui tới mở cửa sau cho tui rồi nè, mọi người đợi chút nhé, ăn cơm xong thì gặp lại.” Lưu Thiến nói, rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Giang Phong:…… “Chủ tịch, có thể làm phần siêu lớn không? Sáng nay em còn chưa được ăn.” Lưu Thiến vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn. “Yên tâm, anh làm cho em một phần bánh viên có nhân, bao no!” Giang Phong hơi hơi mỉm cười, vô cùng có thâm ý. Mở cửa hàng, đi vào, lại đóng lại.