Chương 87: Làm Cơm

Thịt kho tàu thì dễ làm, chỉ là yêu cầu thời gian. Quen biết Lưu Thiến lâu như vậy, Giang Phong biết rõ dạ dày cô ấy như một cái động không đáy trong thế giới giả tưởng vậy. Tuy so ra thì kém mấy người dạ dày lớn trên những trang web phát sóng trực tiếp một bữa có thể ăn trên mười cân, nhưng cô ấy thắng ở chỗ ăn được lâu dài, chỉ cần trước mặt có ăn, cô ấy vẫn có thể nuốt được hết. Lúc trước vào hoạt động của CLB cô ấy đã ngồi căn hơn ba tiếng hạt dưa, ước chừng đã ăn hết 2 kg! Trong phòng bếp rau dưa tươi mới không còn chút nào cả, Giang Vệ Quốc cùng Giang Kiến Khang là người tuyệt không thể chịu đựng việc dùng rau dưa để qua đêm, nhưng mà hàng khô vẫn có một ít, Giang Phong còn tìm tới cơm nguội từ hôm qua rồi ướp gia vị chuẩn bị dùng để làm cơm chiên trứng. “Thịt kho tàu phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, anh làm cho em chén cơm chiên trứng ăn trước nhé?” Giang Phong đề nghị nói. “Được được được.” Lưu Thiến gật đầu lia lịa, tò mò mà đánh giá sau bếp. Sau bếp không lớn, nhưng lúc trước cô ấy chưa từng tới bao giờ cho nên phá lệ tò mò. Nhìn một vòng, cơm chiên trứng của Giang Phong cũng gần xong. “Đúng rồi, chủ tịch, Mẫn Kỳ nói tuần sau có một hoạt động tình nguyện, hình như nói cái gì mà mỗi một CLB đều phải cử ra vài người đi, anh có đi không?” Lưu Thiến hỏi. “Em nói chính là cái mà hội học sinh tổ chức ấy hả? CLB của chúng ta sẽ đi, em cũng muốn đi à?” Giang Phong vừa lắc đảo chảo lớn, vừa nói, “Cái hoạt động kia cũng không mệt đâu, đều là đi đến những trường tiểu học trong huyện xung quanh đây làm giáo viên tình nguyện, hoặc là đến cô nhi viện quét tước vệ sinh trông trẻ linh tinh gì đó.” Hội học sinh mỗi năm đều sẽ tổ chức hoạt động này, mỗi một câu lạc bộ ấn theo tỉ lệ đầu người để cử người đi, những bạn học khác cũng có thể tự nguyện đăng ký. Hai năm trước CLB Cờ tướng vẫn luôn nằm ở ranh giới CLB chuẩn bị giải tán nên chỉ cần cử một người đi là được, năm trước chính là Giang Phong đi. “Mẫn Kỳ muốn đi, em cũng muốn đi xem.” Sinh viên năm nhất, luôn đối với các hoạt động của trường học cực kỳ chờ mong, Giang Phong năm trước cũng là như thế, sau đó thì ở cô nhi viện quét một ngày, trong lúc đó còn dọn dẹp đồ đạc mấy lượt. “Được.” Năm nay CLB Cờ tướng người nhiều, Giang Phong vốn đang nghĩ xem nên kéo ai đi, đã có người tự nguyện đăng ký thì hắn đương nhiên là cao hứng. Trong lúc nói chuyện thì cơm chiên trứng cũng ra khỏi nồi. Lưu Thiến vui mừng mà bưng cơm chiên trứng đi ra ngoài. Thịt kho tàu dễ làm, chỉ là yêu cầu tốn thời gian chậm rãi ninh nhừ, bằng không thịt mỡ quá ngấy sẽ làm người ta ngán ăn. Mở lửa nhỏ làm mỡ béo chậm rãi mềm tan, Giang Phong bắt đầu làm bánh bọc dưa chua. Bột bắp đã có sẵn, lão gia tử thích ăn bánh bột bắp, từ sau khi ông cụ tới trong phòng bếp là không thể thiếu được túi bột ngô. Nhưng mà thêm cháo là không có khả năng, Thím Lý thêm cháo cùng cám là bởi vì cháo cùng cám là cắt xén thức ăn trên thuyền của khách nhân, là có sẵn, là bởi vì ăn bớt thêm vào nên cùng toàn bộ đồ ăn cũng không có quan hệ quá lớn. Huống hồ hiện tại Giang Phong cũng không làm được loại cháo nguyên dạng như vậy, càng không kiếm được cám. Rau ngâm là đồng chí Vương Tú Liên yêm, đồng chí Vương Tú Liên kỹ thuật ướp vượt trội hơn hẳn đồng chí Giang Kiến Khang, bất kể là rau ngâm yêm củ cải hay là yêm dưa leo yêm ớt cay, hương vị đều hơn xa các loại đang bán trên thị trường. Chẳng qua đồng chí Vương Tú Liên không thích làm, đối với rau ngâm tính tích cực cũng không cao, mỗi năm chỉ yêm mấy bình chuyên để cho người trong nhà dùng ăn, cũng không chịu mang tới cửa hàng làm rau ăn kèm tặng thêm, cho nên khách trong tiệm cũng chưa chưa từng có lộc ăn được nếm một lần. Đem rau ngâm chậm rãi xoa quanh cục bột, đem cục bột xoa nắn, Giang Phong còn phải đi xem độ lửa của thịt kho tàu như thế nào. Kỹ thuật của hắn so ra kém thím Lý, rốt cuộc hắn học nấu ăn thì hơn phân nửa thời gian đều phụng hiến cho đao công, bếp bánh Giang Vệ Quốc căn bản là không dạy qua hắn, kỹ thuật nặn khối toàn dựa vào một năm vài lần làm vằn thắn luyện ra, tất nhiên là so ra kém thím Lý mỗi ngày làm bánh bột bắp rồi. Mấy ngày này Giang Vệ Quốc không dạy hắn đao công cũng không dạy hắn độ lửa nữa, mà là đang dạy hắn nguyên liệu nấu ăn. Đao công là cơ sở của một đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn là linh hồn. Đậu hủ Văn Tư khó làm, cơm chiên trứng cũng không dễ dàng. Giang Phong không phải một đầu bếp có ngộ tính cao siêu gì, nếu không phải nhận được trò chơi, bởi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, hắn khả năng căn bản sẽ không lại một lần nữa luyện tập trù nghệ, sẽ giống như mấy ông anh họ của hắn, tốt nghiệp đại học, tìm một phần công tác không hề có quan hệ gì đến trù nghệ mà làm. Nhưng hắn có một cái ưu điểm, chỉ cần đã làm thì sẽ nghiêm túc làm. Thời điểm đọc sách hắn có thể ném xuống dao làm bếp mà nghiêm túc học tập, hiện tại hắn cũng có thể cầm lấy dao làm bếp nghiêm túc luyện tập.