Chương 92: Canh Trứng

Làm chủ tịch của CLB Cờ tướng, Giang Phong cảm thấy hắn nên làm chút gì đó mới phải. Mấy nồi cháo to này cho hơn 200 người ăn no thì không thành vấn đề, nhưng các cụ già neo đơn đặc biệt đến đây để được mọi người trợ giúp thì thật thảm, còn để cho bọn họ uống cháo ghi nhớ gian khổ hoài niệm ngọt ngào đúng là có chút không thể nào nói nổi. “Cô giáo Trần, kho hàng không có mì sợi à?” Giang Phong hỏi, nấu mì sợi thì có vẻ tốt hơn. “À thì, trường học bọn chị không cung cấp bữa sáng, cho nên……” Cô giáo Trần xấu hổ cười cười, “Hoạt động tình nguyện lần này bọn chị cũng là vừa mới nhận được thông báo, không có kinh nghiệm gì, cho nên chuẩn bị cũng chưa được tốt.” Giang Phong cũng đã nhìn ra, bốn vị giáo viên ở trong bếp cũng chỉ có cô giáo Trần nhìn qua có vẻ là ngày thường thỉnh thoảng sẽ nấu cơm, còn lại ba vị thái bí đỏ thì thái đến mức quả thực thảm không nỡ nhìn. Sau khi Ngô Mẫn Kỳ tiếp nhận công việc thái bí đỏ thì ba cô giáo liền mang học sinh đi, chỉ để lại cô giáo Trần ở lại rửa khoai lang rồi gọt vỏ. Kỹ thuật gọt vỏ của cô giáo Trần còn không bằng Lưu Thiến, khoai lang đỏ qua tay của cô ấy xong đều phải gầy đi một vòng lớn. “Nhưng mà rau dưa cùng thịt vẫn phải có, trứng cũng đủ, chúng ta có thể phát cho mỗi người một quả trứng luộc.” Cô giáo Trần bổ sung nói. Giang Phong nhìn đồng hồ, 6 giờ 05. “Cô giáo Trần, chúng ta mấy giờ thì ăn cơm?” Giang Phong hỏi. “7 giờ, trễ nhất là 7 rưỡi.” Cô giáo Trần nói. “Vẫn còn thời gian, Lưu Thiến, em đi lấy trứng gà để nấu canh trứng, đi đến chỗ hội học sinh hỏi nhân số dùng cơm cụ thể, có thể làm nhiều hơn chứ quyết không thể thiếu. Cô giáo Trần, kho hàng có bột mì không?” Giang Phong hỏi. “Anh muốn làm mì sợi à?” Ngô Mẫn Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Phong một cái, đánh giá một chút dáng người nhìn qua có vẻ gầy yếu như gà của hắn, “Hơn bốn mươi cân bột anh làm không kịp đâu.” Giang Phong:…… “Người già cùng trẻ con ăn uống cũng không nhiều, mì sợi lót bụng một chút thì cần hai mươi cân là được.” “Chủ tịch, 231 chén canh trứng em cũng không làm được đâu!” Lưu Thiến nhìn thấy số lượng mà hội học sinh đưa cho cũng kinh hô, “Em có thể làm được 40 chén đã là tốt lắm rồi.” “Chị gái, chị gái, em biết quấy trứng gà!” Một củ cải nhỏ đầu thắt hai cái đuôi ngựa giơ tay lớn tiếng nói. “Em cũng biết!” Một cô bé bên cạnh cũng la lớn. “Em cũng biết, em cũng biết, em ở nhà mỗi ngày đều quấy trứng đó!!” Một bé trai cũng không phục kêu to. Mười mấy củ cải nhỏ bên cạnh cũng sôi nổi không cam lòng yếu thế, người thì bé mà giọng thì to, mười mấy đợt sóng âm công kích thiếu chút nữa làm sập cả sau bếp. “Trật tự nào, không được la hét nữa!” Cô giáo Chu vẻ mặt giả bộ tức giận trấn trụ đám nhóc tì đang sôi trào, một đám tức khắc an tĩnh như gà, cô giáo Chu lúc này mới vừa lòng mà lộ ra tươi cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chúng ta tới thi đấu, xem ai đánh trứng nhanh, đánh trứng tốt nhất nhé, người về thứ nhất sẽ được khen thưởng một cây kẹo que!” Giang Phong:…… Hắn nhớ mang máng hồi xưa lúc hắn học tiểu học thì giáo viên cũng lấy kẹo que ra lừa dối hắn thì phải. Phương pháp quen thuộc, hương vị quen thuộc. Canh trứng có đám nhóc tì hỗ trợ, Lưu Thiến cũng chỉ cần cẩn thận chút về mặt độ lửa và thời gian. Giang Phong đến kho hàng cầm một túi bột mì to đến làm mì, Ngô Mẫn Kỳ đem bí đỏ cùng khoai lang đỏ đã thái xong chia làm ba phần, đổ vào trong từng nồi. Ủ bột cần thời gian, Giang Phong dùng mỡ heo xào hành tây trước. “Anh làm mì Dương Xuân à?” Ngô Mẫn Kỳ chỉ cần nhìn Giang Phong đang xào hành tây liền đoán được hắn muốn làm mì Dương Xuân. “Ừ.” Giang Phong gật gật đầu, vừa không cẩn thận một cái đã múc nhiều nửa muỗng mỡ heo. “Để em làm đi.” Ngô Mẫn Kỳ từ trong tay Giang Phong đoạt lấy nồi sạn, Giang Phong ngượng ngùng mà thối lui đến một bên. Hắn đã nhìn ra, đao công của Ngô Mẫn Kỳ cùng hắn chẳng phân biệt cao thấp, sàn sàn như nhau, độ lửa cùng gia vị chỉ sợ so với hắn tốt hơn rất nhiều, đó là đao công của hắn trong khoảng thời gian này còn tiến bộ không ít, nếu là trước kia thì hai người căn bản là không cùng một cấp bậc. Ở cái nghề đầu bếp này, nữ giới trời sinh đã ở thế yếu, bởi vì sức lực phổ biến không bằng nam giới cho nên trong quá trình luyện tập càng gian khổ hơn còn không hiệu quả bằng. Giang Phong trong số những người bình thường cũng được coi như cường tráng, ở trong mắt lão gia tử thì không khác gì thằng yếu gà, Ngô Mẫn Kỳ nhìn qua cũng chỉ là một nữ sinh có dáng người bình thường, năm đó khi học nấu ăn thì tuyệt đối còn ăn nhiều đau khổ hơn Giang Phong mấy lần.