Chương 93: Cháo Khoai Lang Đỏ

Giang Phong đi xem cháo trong nồi. Từ sau khi kỹ năng nấu cháo thăng đến trung cấp cộng với trong khoảng thời gian này luyện tập cùng thông hiểu đạo lí, kỹ thuật nấu cháo của Giang Phong đã là khó gặp đối thủ rồi. Giang Phong đoán nếu kỹ năng nấu cháo của hắn có thể tinh tiến đến cao cấp, phỏng chừng tất cả đầu bếp ở tiệm cháo trên cả nước cộng lại đều không phải đối thủ của hắn. Xét thấy trước mắt hắn mới chỉ có đao công lên được cao cấp thì tình huống kể trên chỉ có thể phát sinh ở trong mộng. Ít nhất giai đoạn này Giang Phong đối với kỹ thuật nấu cháo của chính hắn rất chi là tự tin. Mở nắp nồi lên, dùng cái muôi quấy một vòng. Khoai lang đỏ này…… Hình như hơi bị ngọt quá rồi. Mùa đông khoai lang đỏ ngọt là đúng rồi. Nhưng mà nồi cháo khoai lang đỏ này, quá ngọt. Chất lượng khoai lang đỏ rất cao, màu sắc bóng loáng, hương vị nồng đậm, tuyệt đối là loại khoai lang đỏ tốt nhất, nhưng lại hoàn toàn che lấp mất hương vị của bí đỏ, thậm chí át cả mùi thơm của cháo. Ngô Mẫn Kỳ thêm khoai lang đỏ là để làm gia vị, không phải dùng để giọng khách át giọng chủ. Giang Phong đậy lại cái vung, đi thái khoai lang đỏ. Thiết miếng to, miếng to không theo quy tắc gì cả. “Anh thái khoai lang đỏ làm gì nữa?” Ngô Mẫn Kỳ nhìn hành tây đảo đều trong nồi, lại liếc mắt nhìn Giang Phong một cái. “Nồi đầu tiên vị khoai lang đỏ quá nồng, anh thái thêm mấy củ khoai lang đỏ nữa bỏ vào trực tiếp nấu thành cháo khoai lang đỏ.” Giang Phong nói. Giang Phong liên tiếp cắt chín củ khoai lang đỏ tất cả đều thêm vào nồi cháo thứ nhát, dùng vá sắt to chậm rãi quấy cháo trong nồi, hớt một đợt bọt ra. Bột đã ủ xong, độ lửa của cháo cũng vừa vặn. Giang Phong nhìn đồng hồ, 6 giờ 47 phút. “Cô giáo Trần, có thể đem cháo và canh trứng qua đó rồi, bây giờ em làm mì sợi để nấu mì.” Giang Phong nhắc nhở nói. Cô giáo Trần liên tục gật đầu: “Chị đi gọi người.” Ba nồi cháo to uỵch cũng không phải là thứ mà mấy giáo viên nữ thêm mười mấy củ cải nhỏ có thể bê được. Chỉ chốc lát sau, có mấy giáo viên nam cao lớn tới hỗ trợ nhấc nồi, thầy giáo đi đầu nhìn thấy còn làm cả canh trứng, có chút kinh ngạc: “Cô giáo Trần, thật là vất vả mấy người quá, còn làm nhiều canh trứng như vậy.” Cô giáo Trần nào dám kể công, cô liền nói: “Đều là này ba vị bạn học này hỗ trợ làm cả, lát nữa còn có mì sợi, không ăn no có thể ăn mì sợi.” Thầy giáo càng kinh ngạc: “Ba vị bạn học này… Là câu lạc bộ nấu ăn đúng không, sinh viên A đại quả nhiên lợi hại thật!” “Chúng em là CLB Cờ tướng.” Ba người trăm miệng một lời. Thầy giáo:??? Cô giáo Trần:??? Giang Phong chia cục bột thành phần xong. Ngô Mẫn Kỳ nhìn chằm chằm hắn. Giang Phong có chút chần chờ. Ngô Mẫn Kỳ nhìn chằm chằm hắn. Giang Phong hít sâu một hơi. Ngô Mẫn Kỳ nhìn chằm chằm hắn. “Em…… Em không cần đi hỗ trợ múc cháo sao?” Giang Phong thiện ý nhắc nhở nói, mọi người đều đi rồi, hiện tại sau bếp chỉ có hắn cùng Ngô Mẫn Kỳ. Trình độ bếp bánh của hắn vốn dĩ đã không tốt rồi, kỹ thuật cán mì sợi càng là không xong, còn kém hơn cả mì sợi của ông chú trong căn tin nữa, Ngô Mẫn Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy hắn cảm thấy áp lực trong lòng thật sự rất lớn. “Em chỉ muốn nhìn anh cán mì sợi một chút thôi.” Ngô Mẫn Kỳ nói trắng ra. Giang Phong bắt lấy cục bột lôi kéo sang hai bên. Lạch cạch. Bị đứt. Ngô Mẫn Kỳ:…… Cô bắt đầu hoài nghi ngày đó ăn bánh đậu xanh có phải vị giác của cô lúc đó không nhạy hay không nữa. Theo mấy ngày nay cô quan sát thì trù nghệ của Giang Phong trong số những bạn cùng lứa tuổi thì cũng được coi là không tồi, so với mấy ông anh họ của cô thì cũng sấp sỉ, nhưng so sánh với cô thì thật sự là kém xa. Lúc trước cô còn hoài nghi có phải Giang Phong chuyên môn làm mảng bếp bánh hay không, nhưng mới vừa rồi trình độ hắn một tay làm mì sợi kia, bếp bánh phỏng chừng cũng chưa từng học. Cô như thế nào lại trời xui đất khiến mời Giang Phong tỷ thí đây chứ? Ngô Mẫn Kỳ cảm thấy chính mình là đang bắt nạt người khác. Nhà Giang Phong chẳng qua chỉ mở một quán cơm nhỏ, còn cô đường đường là người thừa kế nhà hàng Ngô gia thế mà lại đi ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngô Mẫn Kỳ thậm chí có chút áy náy. Chậm rì rì đi đến căn tin trường, cả nhà đang múc cháo cùng canh trứng cho từng bàn ăn. “Mẫn Kỳ, cậu đi múc nồi cháo kia ra đi.” Lưu Thiến đang chia canh trứng. Ngô Mẫn Kỳ đi đến trước nồi, mở nắp ra. Hương vị cháo khoai lang đỏ mềm mại ngọt ngào xông vào trong mũi. “Thơm quá đi!” Lưu Thiến cảm thán nói. Ngô Mẫn Kỳ sững sờ ở tại chỗ, vội vàng lấy muỗng quấy một chút cháo trong nồi. Gạo no đủ tròn trịa, sền sệt, bí đỏ cùng khoai lang đỏ băm quậy với nhau đem cháo trắng nhuộm thành màu vàng cam, từng miếng khoai lang đỏ to đều đều mà tán ở trong đó, chủ đạo của cả nồi cháo. Như thế nào…… Sao có thể!