Chương 97: Trò Chơi Cập Nhật

Giang Phong vào lúc trộn dưa chuột có một loại vui sướng khó có thể miêu tả. Nếu muốn nói là cái gì, khả năng chính là không quên sơ tâm đi. Giá trị kinh nghiệm đầu tiên mà hắn nhận được là khi Trần Tú Tú ăn dưa chuột trộn cống hiến, sau đó rất nhiều giá trị kinh nghiệm đều là Trần Tú Tú ăn dưa chuột trộn cống hiến. Tuy rằng hiện tại giá trị kinh nghiệm nhìn qua gần như không có tác dụng gì, thăng cấp bậc thì Giang Phong sợ trò chơi update, thăng kỹ năng càng lãng phí hơn. Lúc trước Giang Phong tâm huyết dâng trào thử bỏ thêm hai ngàn kinh nghiệm vào độ lửa, nhìn xem trình độ nấu ăn của mình có thể tăng vọt hay không. Kết quả trò chơi nhắc nhở hắn là độ lửa là kỹ năng chủ yếu, yêu cầu thời gian để thay đổi mức độ thuần thục, một ngày thay đổi một trăm độ thuần thục, thay đổi trong lúc luyện tập không gia tăng mức độ thuần thục. Trong tiệm nếu lúc nào buôn bán tốt thì một ngày Giang Phong đều kiếm được không chỉ một trăm độ thuần thục của độ lửa! Sau khi bị trò chơi hố một lần thì Giang Phong không hề dễ dàng vận dụng kinh nghiệm đáng giá. “Anh bỏ nhiều dấm quá rồi.” Ngô Mẫn Kỳ hữu nghị nhắc nhở. Giang Phong vội vàng hoàn hồn, lúc trước dưa chuột trộn đều là làm cho Trần Tú Tú ăn, lần này theo bản năng cũng dựa theo khẩu vị của cô ấy. Nói đến Trần Tú Tú, người đã hưởng qua tay nghề của Giang Phong cũng chỉ có cô ấy là không quên sơ tâm. Mấy người Vương Hạo kia, từ sau khi hưởng qua tay nghề của Giang lão gia tử thì lúc ăn đồ ăn mình làm tuy ngoài miệng nói ăn ngon ăn ngon, nhưng mà mỗi một miếng chỉ cho có một chút giá trị kinh nghiệm từ đó nói cho Giang Phong kỳ thật trong lòng bọn họ đã có chút ghét bỏ. Ngoại trừ Lưu Thiến thuần túy là đồ tham ăn ra thì cũng chỉ có Trần Tú Tú, nghỉ hè ở nhà Giang Phong cọ cơm hơn một tháng lại nếm trù nghệ của Giang Phong còn có thể mỗi một miếng cho hai ba điểm kinh nghiệm. “Aizz.” Giang Phong không khỏi thở dài. “Đinh, trò chơi thu được phản hồi của người chơi, chuẩn bị cập nhật.” “Trò chơi bắt đầu cập nhật, tiến độ cập nhật: 0%.” Giang Phong:??? Phản hồi gì, cái gì mà người chơi phản hồi? Lúc trước hắn mắng trò chơi chó má nhiều lần như vậy đều không được đáp lại, lần này mới chỉ ở trong lòng khinh bỉ hai câu thôi sao lại đột nhiên bắt đầu cập nhật? Tiến độ cập nhật 0% quen thuộc làm Giang Phong tuyệt vọng. Biểu cảm của Giang Phong trước sau đã trải qua nghi hoặc, khiếp sợ, phẫn nộ, thống khổ, tuyệt vọng cùng mất mát rồi lại trở về bình tĩnh, thấy hết thảy cảnh này Ngô Mẫn Kỳ yên lặng chân lùi ra phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nhắc nhở anh… Không đến mức đó chứ?” “Không có, chỉ là anh nhớ tới chuyện khác thôi.” Giang Phong tay run lên, dấm lại đổ nhiều. …… Căn tin của Thần Phong trang hoàng phi rất trang nhã, không giống như căn tin của trường tiểu học mà ngược lại giống quán cà phê hơn. Lúc ăn cơm sáng Giang Phong còn chưa thấy được toàn cảnh, hiện tại vừa thấy trang hoàng so với quán cơm Kiện Khang còn tinh xảo xa hoa hơn vài phần. Cái bàn đều là bàn bốn người, trên bàn trải khăn trải bàn, trên ghế còn có đệm mềm, mỗi cái bàn đều trang bị một cái thùng rác Minion. Ngay cả trên tường đều dán giấy dán tường màu xanh nhạt, cửa sổ đặt chậu lan, thậm chí còn có bể cá cảnh, bên trong có mấy con cá Giang Phong nhìn không ra chủng loại đang bơi. Phía trên bể cá cảnh đã được đóng kín, thực hiển nhiên là trường học lo lắng bọn nhỏ sẽ cùng cá cảnh chia sẻ cơm trưa. Nếu nói có cái gì không hài lòng, chính là quy cách bàn ghế đều là của học sinh tiểu học, Giang Phong ngồi xuống chân không có chỗ để. Lưu Thiến cùng Ngô Mẫn Kỳ thì không có cái phiền não này rồi, thân cao mét rưỡi tiêu chuẩn của phía nam làm các cô ấy có thể dễ dàng thích ứng cái chỗ ngồi này. Tiểu học Thần Phong chia giờ cơm ra, thậm chí còn được chọn giờ ăn cơm, cái này làm cho sinh viên A đại mỗi ngày tranh đoạt cơm trong căn tin không khỏi hạnh phúc gớt nước mắt. Công tác phát cơm có bác gái chuyên môn phát cơm của căn tin, rốt cuộc thì mấy bác gái tương đối chuyên nghiệp. Giang Phong lựa chọn chính là canh cá trích đậu hủ, gà xào ớt cùng thịt sợi Ngư Hương, Ngô Mẫn Kỳ lựa chọn chính là súp cay Hà Nam, tôm bóc vỏ hấp trứng cùng với rau xào, hai người đều không hẹn mà cùng chọn đồ ăn của đối phương. Về phần Lưu Thiến, cô ấy ở giữa kiếm lời trộm để lại không ít đồ ăn ở phía sau bếp ăn đến vô cùng vui vẻ. So sánh với đám học sinh sắc thái phong phú thì bánh bọc dưa chua cùng dưa chuột trộn của phụ huynh có thể nói là phi thường nhớ khổ tư ngọt. Phó hiệu trưởng Hoàng thậm chí có chút hối hận khi ngồi ở bên cạnh giám đốc Hàn nữa. Ai bảo lần này thân phận của giám đốc Hàn là phụ huynh cơ chứ? Học sinh của tiểu học Thần Phong không phú thì quý, tuy nói mấy năm nay mọi người đều đề xướng dưỡng sinh, trên bàn cơm thịt cá cũng không phải nhiều lắm, nhưng mà trang nhã đến mức tìm không ra một tý dầu mỡ nào thế này thì các vị phụ huynh học sinh đã thật lâu không có thể nghiệm qua. Giám đốc Hàn là một quý ông trung niên hơn 50 tuổi, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi trẻ đã ăn qua không ít khổ, khi còn nhỏ trên cơ bản đều là ăn cỏ ăn trấu, con trai độc nhất của hắn, cũng là đứa con hắn có lúc tuổi già, chính là củ cải nhỏ lúc trước ở phía sau bếp nói muốn ăn canh trứng. Hắn lần này sẽ chạy đến trường học cũng là vì muốn nếm thử đồ ăn do chính con trai mình tự tay làm. Phụ huynh ở đây ngoại trừ một số ít rảnh rỗi chạy tới nhìn xem hoặc là thật sự lo lắng đứa nhỏ nhà mình thì còn lại đều là đứa nhỏ được chọn đến sau bếp hỗ trợ ôm mộng tưởng nếm thử đồ ăn do đứa nhỏ nhà mình lần đầu tiên làm ra. Bọn họ thậm chí bắt đầu suy đoán, đứa nhỏ nhà bọn họ ở món dưa chuột trộn cùng bánh bọc dưa chua này đã góp công gì. Là rửa sạch dưa leo à, hay là chơi bột mì nhỉ? Cái dấm này có phải nhãi con nhà mình trộn không nhỉ? Cái nắm này có phải nhà mình nắn không? Một vài phụ huynh giỏi ảo tưởng đã bắt đầu bổ não ra bộ dáng và vẻ mặt của đứa nhỏ nhà mình khi nắm cơm nhào bột rồi. Vì thế, bánh bọc dưa chua trước mặt một giọt dầu đều không có nhưng vừa nhìn đã thấy đều mượt mà đáng yêu lấp lánh ánh sáng rồi. Nếu cái nắm này thật sự là đứa nhỏ nhà mình nắm ra vậy mình có nên cất giữ lại không nhỉ? Mỗ phụ huynh họ Lý đã bắt đầu suy xét nên dùng hộp gì để đặt bánh viên có nhân, vừa nghĩ vừa tưởng tượng, lại bắt đầu oán giận trường học. Sao lại không cho mỗi cái nắm đều đánh ký hiệu, làm cho người ta phân biệt chứ, tốt nhất là viết lên đấy tên họ của người chế tác! Mỗ phụ huynh họ Lý tỏ vẻ không muốn cất bánh viên của đứa nhỏ nhà người khác làm đâu. Mỗ phụ huynh họ Lý tỏ vẻ có chút không vui. “Hiệu trưởng Vương, không phải hoạt động tình nguyện này sẽ cho bọn trẻ nhà chúng ta ăn cái này đấy chứ? Dạ dày đứa nhỏ nhà tôi không thể ăn cái này đâu, không tiêu hóa nha!” Các bác gái ở căn tin còn đang chia ra, các phụ huynh còn tưởng rằng “Đúng vậy, chính là nhớ khổ tư ngọt cũng không phải phương pháp này đâu!” “Đứa nhỏ nhà tôi vốn dĩ đã kén ăn rồi, nếu một ngày thằng bé không ăn cơm thân thể sao mà chịu nổi.” “Nhớ khổ tư ngọt có thể trên tinh thần thôi mà, Hàn tiên sinh ông nói xem có phải không?” “Hiệu trưởng Vương, ông nói một câu đi nào!” Phó hiệu trưởng Vương có thể nói cái gì, chính hắn đều là nghe nói giám đốc Hàn tới nên mới lập tức chạy tới, đối với sau sự tình bếp hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể pha trò: “Cái này, cái này cụ thể công việc là thầy Giang phụ trách, các vị phụ huynh có ý kiến gì có thể cùng……” Mùi thơm của đồ ăn đã cắt ngang câu nói của phó hiệu trưởng Vương. Các bác gái ở căn tin đẩy xe đẩy ra phát cơm, các vị phụ huynh ở lầu hai, mùi thơm nồng đậm của đồ ăn theo hướng gió bay lên trên. “Cá hầm ớt……” “Ớt gà……” “Canh sườn……” “Đây là, súp cay Hà Nam a……” Các phụ huynh ngửi mùi mà đoán đồ ăn. “Tôi nghe thầy Giang nói những cái bánh viên có nhân này vốn là dùng để cho bọn nhỏ nếm thử nhớ khổ tư ngọt, rất có tâm mà! Trước khổ sau ngọt, mới càng ghi nhớ.” Giám đốc Hàn khen nói. “Hẳn là vậy, hẳn là vậy.” Hoàn toàn không biết gì cả phó hiệu trưởng Vương chỉ có thể liên tục gật đầu. “Tôi nghe nói những đồ ăn này chủ yếu đều là hai vị sinh viên tình nguyện của A đại làm?” Giám đốc Hàn biết được còn nhiều hơn so với phó hiệu trưởng Vương nữa, “Xem ra chờ một lát chúng ta còn phải cảm ơn bọn họ cho tốt.” Không ít phụ huynh liên tục gật đầu. Giám đốc Hàn nói, duỗi tay cầm lấy bánh bọc dưa chua. Đưa vào miệng. Sửng sốt. Cái hương vị này. Ngon ngoài dự đoán luôn!