Chương 96: Phụ Huynh Học Sinh

Lều lớn của tiểu học Thần Phong rốt cuộc là cái tồn tại thần tiên gì vậy, thế mà lại đi trồng khoai lang đỏ trái mùa. Tháng 12 đi ăn dây khoai lang đỏ, sau lưng cái nhớ khổ tư ngọt này giá cả cũng quá cao. “Cô giáo Chu, phiền các chị mang bọn nhỏ đi hái dây khoai lang đỏ đằng cùng mầm khoai lang đỏ đi!” Cô Trần nói. Hai cô giáo Chu không hổ là có biệt tài quản lý quỷ nhỏ, giơ tay lên lấy ra một tá giấy dán: “Các bạn học, chúng ta tới thi đấu hái dây khoai lang đỏ và nhổ khoai lang đi, nhổ được một củ thì ở trên rễ dán một tờ giấy dán, đến xem ai là người đứng thứ nhất được không!” Dù sao bộ rễ cũng sẽ nhổ bỏ. Đám nhóc tì tức khắc hưng phấn lên, ngao ngao kêu đi theo các cô giáo ra ngoài. Kế tiếp, hai cô giáo Chu lại bào chế đúng cách đem rửa rau hẹ, rửa rong biển, rửa tảo tía, ngâm đậu nành cùng đánh trứng sống toàn bộ chuyển giao cho đám nhóc tì, giảm bớt cực nhiều gánh nặng cho bọn Giang Phong. Mấu chốt nhất chính là một đám củ cải nhỏ còn làm việc đến vui vẻ vô cùng, một đứa lại một đứa nghiêm túc cẩn thận. Ngô Mẫn Kỳ am hiểu món cay Tứ Xuyên, Giang Phong rành làm cơm nhà, hai người liên thủ hiệu suất quả thực không phải cao bình thường. Một buổi sáng, trong phòng bếp lượn lờ mùi hương của các loại đồ ăn, trong đó hương vị của cá hầm ớt còn đang sôi ùng ục ùng ục trong nồi là bá đạo nhất, Ngô Mẫn Kỳ dùng gia vị cực kỳ lớn mật, thậm chí có chút theo sở thích cá nhân, cô ấy có một loại trực giác kinh người của đầu bếp, cái này không thể nghi ngờ là làm Giang Phong hâm mộ vô cùng. Dựa theo logic phát triển bình thường thì Ngô Mẫn Kỳ chính là vai chính trong quyển tiểu thuyết mỹ thực rồi, tuổi trẻ mỹ mạo, thiên phú cực cao, gia thế hiển hách, còn chịu khổ nhọc, quả thực là tổng tài bá đạo …… Không đúng, cô ấy là con gái. Aizz. Giang Phong thở dài một hơi, hắn không muốn tiếp tục nỗ lực, cầu xin trò chơi giới thiệu cho hắn mấy phú bà đi. Cái bàn thật dài bày đồ ăn đã nấu chín đang đặt trong nước ấm giữ nóng, chỉ đợi cá hầm ớt cùng bánh viên có nhân chưng chín liền có thể mang sang ăn cơm. “Cô giáo Trần, cô giáo Trần, có chút tình huống khẩn cấp.” Một người đàn ông trung niên tây trang giày da đỉnh đầu phi thường mát mẻ chạy vào sau bếp, nhìn thấy một loạt món ăn đã làm xong sắc hương vị đều đầy đủ sửng sốt một chút, “À thì có một ít phụ huynh học sinh không yên tâm cũng tới trường học.” “Đại khái, khả năng, cần bao cơm.” Người đàn ông trung niên tự biết đuối lý, tự tin cũng không đủ. Cô giáo Trần nhíu mày: “Thầy Giang, chúng tôi đây đều là định lượng mà làm, ngay cả cơm đều là định lượng mà nấu, bây giờ đùng một cái thầy nói nhiều thêm một ít phụ huynh học sinh thì chúng tôi làm sao bây giờ, hiện tại đã 11 giờ rưỡi rồi, còn có 20 phút nữa đã phải ăn cơm.” “Cái này, tình huống này chúng tôi cũng không nghĩ tới, nhưng những phụ huynh học sinh đó, giám đốc Hàn cũng tới, hiện tại lại là giờ cơm, chúng ta cũng không thể mặc kệ họ được.” Thầy Giang cũng là gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, đỉnh đầu mát mẻ có vẻ thập phần bóng loáng. “Tôi đi liên hệ một chút xem xung quanh trường học có tiệm cơm nào có thể tạm thời đưa cơm tới hay không.” Cô giáo Trần top 10 toàn năng, bất đắc dĩ lấy ra di động, “Tổng cộng tới bao nhiêu phụ huynh?” “60 vị.” “60 vị?” Giang Phong không khỏi quay đầu lại, trùng hợp như vậy á?! “Cô giáo Trần, chị không cần tìm tiệm cơm đâu, không phải em còn có 60 cái bánh bọc dưa chua dùng để nhớ khổ tư ngọt sao?” Giang Phong đem nồi hấp mở vung lên, bánh bọc dưa chua hai ngày trước làm Lưu Thiến bội thực lên hot search chỉnh chỉnh tề tề bày biện ở trong nồi hấp, “Em lại đập 60 phần dưa leo nữa, cũng để các vị phụ huynh học sinh thể nghiệm tôn chỉ của hoạt động thiện nguyện lần này.” Giang Phong cầm lấy dao phay, sống dao hiện lên một đạo hàn quang. Dưa chuột trộn, đã lâu không gặp. “Cái này.” Thầy Giang do dự một chút, cảm thấy vẫn có thể xem là một ý kiến hay, “Mỗi người một cục cơm nắm như vậy, có thể ăn no sao?” Thầy Giang còn dùng tay khoa tay múa chân một chút: “Phụ huynh tới phần lớn là ba của học sinh.” “Có thể có thể, mấy ngày hôm trước em ăn nhiều mấy cái bị bội thực phải đi bệnh viện rửa ruột đó.” Lưu Thiến vội vàng ra phụ họa. Thầy Giang nhìn Lưu Thiến, cảm thấy có chút quen mắt. “Em chính là chủ phòng mà lúc trước ăn no đến bội thực lên hot search đó, cái em ăn chính là bánh viên có nhân này nè, ăn rất ngon!” Giang Phong:…… Sao mà em còn giải thích thuần thục được hay vậy.