Chương 991 - Chân Lý Chi Tử

CHƯƠNG 991 - CHÂN LÝ CHI TỬ Chương 991: Chân Lý Chi Tử Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Khụ khụ...” Có tiếng ho ra máu vang lên. Trên những mảnh đấy tan hoang, Tiểu Long Vương Huyền Diệp gian nan đứng lên. Tay hắn đang chống Hoàng Kim Long Thương, đỡ lấy thân thể tàn phá của mình, thần binh cộng sinh trên người, Hoàng Kim Long Giáp đã trải rộng vết rạn. Hắn đã bị thương nặng, khí tức cũng trở nên hỗn loạn, hai mắt sung huyết. Nếu không có Hoàng Kim Long Giáp bảo vệ thì rất có thể hắn ta đã trực tiếp ngã xuống dưới một quyền này! Bên kia, Kim Ô Thập Thái Tử cả người đều là vết thương, cằm chảy đầy máu tươi. Ba mươi sáu Kim Ô Phần Thiên Kỳ cũng bị dao động hủy diệt trước đó phá hủy, biến thành mảnh nhỏ. Thảm nhất phải kể tới Thánh Thiên Nhất, bởi vì trong hai người Huyền Diệp và Kim Ô Thập Thái Tử, một tên có huyết mạch Long tộc, một người là Thái Dương Thánh Thể và huyết mạch Kim Ô, nhục thân của họ đều là cường hạng. Tuy rằng đã bị thương nặng, nhưng miễn cưỡng còn có thể chống đỡ tiếp, mà Thánh Thiên Nhất thì khác, nhục thân thể không phải là điểm mạnh của hắn ta. Cho nên giờ phút này, Thánh Thiên Nhất cũng bị thương nặng nhất, thân thể phủ kín những vết rạn vết máu. Quả thực như đồ sứ nứt nẻ, thiếu chút nữa đã tan rã. Nhìn ba thiên kiêu cấm kỵ đỉnh cấp vô cùng chật vật, tất cả mọi người hít hà một hơi, sống lưng dâng lên hàn ý. Bọn họ lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao, bạch y thắng tuyết, không dính bụi trần. Thủ đoạn của ba thiên kiêu cấm kỵ đứng đầu không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với hắn. Cho dù là Tru Tâm Chi Tiễn của Thánh Thiên Nhất cũng không thể mang đến tổn thương gì cho nguyên thần của Quân Tiêu Dao. “Còn lại một hơi thở, xem ra vẫn là bản Thần Tử khinh thường các ngươi.” Giọng nói lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao vang lên. Uy lực một quyền này của hắn cũng không tính yếu. Thế mà đám người Kim Ô Thập Thái Tử vẫn còn sống sót, hơi nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao. Điều này cũng chứng minh ba người bọn họ thật sự đều là nhân trung long phượng trong vạn người không có lấy một. Nhưng đáng tiếc lại đụng phải Quân Tiêu Dao. “Kết thúc.” Quân Tiêu Dao chân đạp Côn Bằng bộ pháp, vô cùng lạnh nhạt mà nói. Hắn cũng không phải người lương thiện gì. Dám trêu hắn thì phải có giác ngộ trả giá tánh mạng. “Dừng tay!” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao muốn ra tay, Cổ Lan Thánh Giáo, Long Vương Điện và bốn Kim Ô Thái Tử đều quát lên chói tai, xông lên ngăn cản. Nếu hôm nay ba người Thánh Thiên Nhất, Huyền Diệp, Kim Ô Thập Thái Tử cùng ngã xuống tại đây thì ảnh hưởng sẽ cực kỳ đáng sợ, sinh ra đại rung chuyển. “Hạt châu như hột gạo mà cũng muốn tỏa ánh sáng?” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt trào phúng lạnh lẽo, chỉ chưởng đàn áp xuống! Phụt! Thân thể của thiên kiêu của ba thế lực bất hủ đều tan nát, máu thịt văng ra. Huyết vũ bay bay, nhiễm đỏ cả mảnh thiên địa này! Mà Quân Tiêu Dao vẫn mặc một bộ bạch y, xuyên qua trong làn mưa máu, tản bộ trên sân vắng. Có người xem đến mê ly, như Vũ Vân Thường, đám người Quân Lam Tịch. Có thiên kiêu thì cảm thấy sởn tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo. Uy thế này quả thực quét ngang vô địch, còn có người nào là đối thủ với bạch y kia? “Đi!” Thánh Thiên Nhất bắn ra ánh mắt trầm trọng lạnh lẽo, nghiến chặt khớp hàm. Lúc này thương thế của hắn ta thật sự rất nghiêm trọng. Nếu không phải vừa rồi dùng sức mạnh tín ngưỡng hộ thân thì thân thể hắn ta đã trực tiếp tan rã, bị đánh nát. Hắn ta thật sự bị một quyền của Quân Tiêu Dao dọa sợ. Quá cường đại, quả thực có thể làm nổ nát chư thiên. Nếu lại đến một quyền thì mạng nhỏ của hắn ta chắc chắn đi đời. Thánh Thiên Nhất lui nhanh, lao về hướng nơi xa. Nhìn thấy hành động của Thánh Thiên Nhất, thiên kiêu toàn trường đều ngạc nhiên. Thánh Thiên Nhất đứng đầu Bát Môn Thánh Tử của Cổ Lan Thánh Giáo lại chạy trốn như rùa đen rút đầu? “Đáng chết!” Nhìn thấy Thánh Thiên Nhất đào tẩu, Huyền Diệp và Kim Ô Thập Thái Tử đều thầm mắng một tiếng. Nếu Thánh Thiên Nhất đi, phần thắng của bọn họ nhất định sẽ càng thấp. Trong lòng hai người cũng bắt đầu rút lui có trật tự, chuẩn bị chạy trốn. “Tính kế bản Thần Tử xong lại muốn đi như vậy sao?” Quân Tiêu Dao thấy thế thì nâng một bàn tay lên, thần năng cuồn cuộn mãnh liệt mênh mông. Còn có sức mạnh căn nguyên vũ trụ đang điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay. Một ánh sáng kinh thế giống như khai thiên tích địa sinh ra từ hỗn độn! Sáng Thế Kỷ, Thần chi Quang! Tia sáng lộng lẫy không cách nào hình dung cắt qua càn khôn trời cao, lao thẳng về hướng Thánh Thiên Nhất đang chạy nhanh ở nơi xa! Thánh Thiên Nhất cảm giác lưng như kim chích, một cảm giác tử vong nảy lên trong lòng. Hắn ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy được tia sáng kia. Tất cả mọi thứ trước mắt như bị tước đoạt, chỉ còn lại quang hoa chói mắt như muốn tiếp dẫn hắn đi đến bờ đối diện. “Không có khả năng, Thánh Thiên Nhất tuyệt đối sẽ không ngã xuống tại đây!” Thánh Thiên Nhất gào rống, áp bức mỗi một chút pháp lực của bản thân. Đồng thời có sức mạnh tín ngưỡng hùng hồn ở điên cuồng hội tụ. “Thánh A La tại thượng, Mạn Đồ La Giới!” Hắn ta thi triển ra cực chiêu át chủ bài, một mảnh đại giới khủng bố hội tụ thành từ sức mạnh tín ngưỡng khuếch tán ra, uy thế cường hãn tuyệt luân. Nhưng mà... Ầm ầm một tiếng, Thần chi Quang trực tiếp đã xuyên thủng tín ngưỡng chi giới này, bao phủ toàn bộ Thánh Thiên Nhất vào trong đó. Thánh Thiên Nhất điên cuồng gào rống, cảm giác mỗi một tế bào của mình đều bắt đầu phân giải dưới thần quang khủng bố đó. “Quân Tiêu Dao, chờ Chân Lý Chi Tử Cổ Lan Thánh Giáo ta xuất thế thì chính là ngày chết của ngươi!” Cuối cùng Thánh Thiên Nhất phát ra tiếng rống giận, thân thể và cả nguyên thần đều biến thành hư vô trong thần quang này. Quân Tiêu Dao lạnh nhạt mà nhìn cảnh tượng này. “Chân Lý Chi Tử?” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia hào quang kỳ lạ. Nghe đồn mỗi một thế hệ Cổ Lan Thánh Giáo đều sẽ xuất hiện một vị Chân Lý Chi Tử, địa vị còn nằm trên Bát Môn Thánh Tử. Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý. Quân gia diệt chi nhánh của Cổ Lan Thánh Giáo ở Hoang Thiên Tiên Vực, hai bên đã sớm như nước với lửa, ngày sau đã định sẵn sẽ đối đầu. Sau khi Thánh Thiên Nhất ngã xuống, Quân Tiêu Dao chuyển mắt nhìn về hướng Huyền Diệp và Kim Ô Thập Thái Tử. Trái tim hai người đều hoàn toàn trầm xuống.