Chương 13: Vận Động Thường Xuyên

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ là do vận động thường xuyên thôi.” “Vận động thường xuyên” có thể luyện ra chân khí sao? Có phải ngươi lừa ta không?” Lâm Thu sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại. Mẹ kiếp, “vận động” cái đầu nhà ngươi! Ta đang nói về tập luyện thể dục thể thao ngươi có hiểu hay không! Ngươi chơi game mỗi ngày mà không biết thường xuyên vận động là gì! “Khi nào về ngươi có thể thử nó, nói không chừng sẽ có tác dụng.” “Được, khi nào rảnh ta nhất định phải thử một lần.” Tên tóc xanh số hai đang run rẩy trên đất nhưng vì đạo đức của người diễn viên, hắn ép cơ thể phải gồng lên, trừ khi không nhịn được nữa. “Được rồi, đừng giả vờ nữa, ra khỏi đây đi.’ “Được!’ Tên tóc xanh số hai nhanh chóng bò dậy, đỡ tên tóc xanh số 1 rồi dùng tốc độ ánh sáng lao ra khỏi quán net. Lâm Thu nhìn theo thở dài, xem ra hắn ta cũng là một một hạt giống chạy nhanh tốt đấy. “Tên béo, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngươi lại gây rối với hai tên này?” “Đừng nói nữa, ta chơi game Tiên hiệp và tạo một tài khoản nữ sau đó kết hôn với một người trong game. Hắn ta yêu cầu ta nói chuyện, ta mới dùng máy bóp giọng để nói một câu, ai ngờ tên đó lại ngồi ngay đối diện ta trong quán net.” Lâm Thu: ⊙__⊙‖∣° Thật không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy! Tính cách cũng thật là khó nói! Lần trước thì dùng hack giết chết một tên trong quán net, lần này thậm chí còn quá đáng hơn… “Lần này cảm ơn rất nhiều, trước tiên ta sẽ chuyển khoản tiền phí cho ngươi sau đó sẽ mời ngươi một bữa cơm.” Lâm Thu xoa xoa tay. “Như vậy không ngại quá.’ Chỉ thấy Trương Tam lấy điện thoại di động ra, ấn vào ảnh đại diện của Lâm Thu rồi chuyển khoản, số tiền nhập vào là 10.000 tệ. Quá trình nhanh chóng hoàn tất, khoản tiền chuyển khoản chỉ là số lẻ trong số dư hiển thị. Số dư hiện tại: 7.564.538 Lâm Thu đếm lại một lần, không hề sai, đó là một dãy 7 chữ số. Vốn dĩ Lâm Thu còn đang áy náy khi nhận 10.000 tệ của Trương Tam, bây giờ thì day dứt cái rắm! Ta bị lỗ nặng rồi! Lần sau có chuyện gì cũng phải tăng thêm 500 tệ! Điện thoại rung lên, Lâm Thu dứt khoát ấn vào nút nhận 10.000 tệ chuyển khoản. Thật tuyệt! “Đi thôi, huynh đệ, ta dẫn ngươi đi ăn.” Nói xong, hắn dẫn Lâm Thu ra khỏi quán net. Chiếc xe Pagani Zonda đỗ lại bên cạnh Trương Tam, một người đàn ông mặc âu phục bước từ trong xe ra, cúi chào Trương Tam một cái sau đó liền đưa chìa khoá cho hắn. Nhìn người đàn ông cao lớn vạm vỡ hơn mình rất nhiều, Lâm Thu yếu ớt hỏi một câu: “Ừm… Vị này là ai?” Trương Tam nhẹ nhàng trả lời. “Đó là vệ sĩ của ta.” Lâm Thu: !!! Có phải tất cả những kẻ có tiền đều cố chấp như vậy không? Hắn mang theo vệ sĩ bên người nhưng khi bị đánh trong quán net thì tên vệ sĩ lại không hề quan tâm. Thậm chí hắn còn phải bỏ tiền tìm người ngoài cứu giúp! Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất! Ngươi đã giàu như vậy tại sao phải vào quán net chơi game? Ngươi không thể tháo một chiếc lốp xe ra và mua lại cả quán net ư? Có phải ngươi bị bệnh rồi không?! Nhìn vẻ mặt như tiêu chảy của Lâm Thu, Trương Tam có chút bối rối, có phải hắn đã nói sai gì không? “Sao ngươi còn đứng đó? Chúng ta đi ăn thôi!” Lúc ngồi lên xe Lâm Thu vẫn nghĩ hắn đang nằm mơ. Sau đó Trương Tam nổ máy. Lâm Thu cảm thấy lưng mình bị đập đột ngột, sau đó chiếc Pagani gầm thét lao nhanh xuống phố khiến những người bên đường phải thốt lên cảm thán. “Anh yêu, sau này chúng ta cũng mua một chiếc xe phong cách như vậy được không?” “Không phải chuyện gì khó, tối nay anh sẽ mua cho em một chiếc trên Pinxixi Shang.”* “Chiếc xe như vậy trên Pinxixi anh có mua được không?” “Được chứ, chỉ có 9 tệ thôi.” “Đồ cặn bã, chúng ta chia tay đi!” “Pinxixi Shang: app mua hàng giống như Shopee.” … Sau đó, Trương Tam dẫn Lâm Thu đến nhà hàng trong một khách sạn. Lâm Thu choáng váng khi nhìn thấy toà nhà cao đến mức không thấy được đỉnh, chỉ ăn một bữa cơm có cần nơi dành cho các hội nghị cao cấp thế này không. Hắn không khỏi thở dài một hơi, có tiền thật tuyệt. Nhìn thấy xe Pagani lái vào, nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến lên đón. Trương Tam ném chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ rồi dẫn Lâm Thu vào nhà hàng. Lâm Thu không dám nói câu nào, sợ bản thân sẽ trở thành trò cười. Rõ ràng Trương Tam là khách quen ở nơi này, nhân viên phục vụ quen đường dẫn hai người vào phòng riêng. “Tam thiếu gia, vẫn dùng bữa như mọi lần ạ?” “Ngươi có mắt không hả, không thấy hôm nay ta dẫn theo bạn tới hả?” “Tam thiếu gia bớt giận, là thiếu sót của ta, không biết quý ngài đây muốn ăn gì ạ?” Lâm Thu sững sờ, muốn hắn chọn món ăn sao? “Trước tiên mang cho ta một ly sữa đậu nành.” Phục vụ: ^_^ Trương Tam: →_→ “Thưa ngài, cái đó chúng tôi không có.” “Vậy cho ta hai cái bánh gạo chiên.” “Cái này cũng không có…” “Vậy ít ra cũng nên có trứng luộc trà đúng không?”