Chương 14: Tiểu Đệ

“Thật sự không có.” “Nhà hàng lớn như vậy, cái gì cũng không có, vậy còn mở ra làm cái gì??” Phục vụ: o_o Trương Tam cảm thấy nếu để Lâm Thu tiếp tục gọi món chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên nói: “Được rồi, mang đến hai phần đồ ăn như mọi khi đi.” Nhân viên phục vụ như được ân xá, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị. Lâm Thu nhìn kỹ Trương Tam, bây giờ hắn thực sự rất tò mò danh tính của tên này. “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?” “Tập đoàn Đỉnh Thịnh do cha ta điều hành.” “Chính là Tập đoàn Đỉnh Thịnh đứng top 3 trong các tập đoàn toàn quốc?” “Vậy thì sao?” “Tại sao ngươi lại đến quán net chơi game trong khi bản thân giàu như thế?” “Chơi game trong quán net rất có không khí.” “Vậy ngươi bị đánh trong quán net tại sao vệ sĩ lại không ra tay bảo vệ?” “Đó là cha ta đang huấn luyện ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến sống chết, vệ sĩ của ta sẽ không ra tay.” “Ngươi có chắc chắn đó là cha ruột của ngươi?” “…” Đồ ăn được mang lên nhanh chóng. Cả một bàn đồ ăn Trung Quốc và Tây phương kết hợp, Lâm Thu biết món bò bít tết và Phật nhảy tường. *“Phật nhảy tường là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến.” Hắn cũng không khách sáo với Trương Tam nữa, bắt đầu ăn rồi nói: “Cháo nấm tuyết này không tệ.” “Đó là tổ yến đường phèn.” “Cái thứ màu đen tròn tròn này là gì, có phải là quả dâu tằm không?” “Đó là trứng cá muối.” “Đây có phải là gan heo không? Nhưng cảm giác cũng không giống lắm, có phải là ngâm nước quá lâu không?” “Con mẹ nó đây là gan ngỗng Pháp!” “Cái này…” “Ngươi im miệng đi, ăn uống cũng không ngăn nổi cái miệng của ngươi!” Ồ, thôi quên đi, chỉ cần ăn thôi, hương vị xem ra cũng khá ngon đấy. … Ăn uống xong, Lâm Thu nhàn nhã ngồi trên ghế xỉa răng. “Làm tiểu đệ của ta, ta đảm bảo mỗi ngày đều cho ngươi ăn no uống say.” Lâm Thu mỉm cười nhìn Trương Tam. Bao nuôi ta để làm tiểu đệ cho ngươi sao? Không thể nào! “Ta nói này Trương Tam, trong lúc nguy hiểm ai là người đã mang hơn 20 huynh đệ tới quán net cứu ngươi hả? Là cha của ngươi hay là vệ sĩ của ngươi?” “Không phải ai trong số họ, là ngươi.” “Thế ai là ngươi đã một mình lao vào hang địch để cứu ngươi một lần nữa?” “Là ngươi, là ngươi, vẫn là ngươi nhưng không phải lần nào ngươi cũng thu tiền ư?” “Không cần để ý những tiểu tiết này, vậy lý do đó đã đủ để ngươi nhận ta làm đại ca chưa?” “Nói nghe rất có lý, vậy sau này ngươi chính là đại ca của ta.” Lâm Thu: … Haiz, tiểu đệ này đầu óc có vẻ không thông minh lắm. “Ngươi đã làm tiểu đệ của ta, chúng ta cần làm quen lại một chút. Ta tên là Lâm Thu, 18 tuổi học lớp 12/8 ở trường trung học cơ sở số 18 của thành phố. Ta cũng làm nhân viên giao hàng ở tiệm ‘Có đẹp không?’, dị năng của ta là hoá thú cấp Đồng một sao.” “Thu ca, ta không biết ngươi đã thức tỉnh dị năng đó. Ta tên là Trương Tam, cũng học lớp 12 ở trường trung học số 1 thành phố kiêm khách hàng bán thời gian của quán net. Ta thức tỉnh dị năng trị liệu cấp Đồng 9 sao.” Lâm Thu: … Ngươi học trường trung học số 1 thành phố, còn ta đây là người đẹp trai số 1 vũ trụ! Không ngờ tên béo này lại là dị năng giả trị liệu hiếm có với năng lực chữa lành. Đây là loại dị năng có thể hỗ trợ sau này, vừa có thể nâng cao tấn công lẫn phòng thủ. Hơn nữa bây giờ hắn mới học lớp 12 đã đạt đến cấp Đồng 9 sao, không biết tương lai sẽ có bao nhiêu thành tựu. Bởi vì Trương Tam nhận Lâm Thu làm đại ca nên cả ngày hôm nay hắn mang Lâm Thu đi trải nghiệm cái gọi là tiêu tiền khắp nơi. Lâm Thu nhẩm tính một chút thấy hôm nay Trương Tam đã tiêu ít nhất 20 đô la. Điều này khiến Lâm Thu hiểu sâu sắc một sự thật! Có tiền là tuyệt nhất! Cuối cùng hắn chở Lâm Thu về trên chiếc xe Pagani đắt tiền khiến Lâm Thu lần đầu tiên tìm ra lý do để phấn dấu. Ta nhất định phải trở thành người có tiền! Sau một đêm bình yên, sáng hôm sau Lâm Thu dậy sớm hơn mọi ngày. Dù sao hôm nay cũng là ngày thi, hắn không thể để mất tư cách dự thi chỉ vì ngủ quên. Mỗi học sinh được phân chia số phòng thi ngẫu nhiên, may mắn thay Lâm Thu và đồng bọn Lưu Thuỵ lại được phân đến cùng một phòng thi. Lâm Thu nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình và ngồi xuống ngẩn người nhìn người xung quanh đang điên cuồng lật sách. “Triệu Minh, ngươi nhớ kỹ câu thơ cổ này, ta có linh cảm nhất định sẽ trúng đề thi!” “Thật sao, là câu nào?” “Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn Lạp cự thành hôi lệ thuỷ càn.” “Được, ta sẽ nhớ câu đó.” “Còn câu này, câu này nữa, ta cảm giác cũng có thể trúng đề thi.” “Vậy sao ngươi không học hết tất cả đi?” Lâm Thu: (ˇ^ˇ 〉 Ngươi nói rất có lý, ta đã ghi nhớ tất cả rồi và ta biết hết rồi nên mới hỏi ngươi xem ngươi có tức giận không haha. Ngay lúc này người bạn thân tri kỷ của Lâm Thu là Lưu Thuỵ bước vào. Nhìn thấy Lâm Thu đã ngồi đợi ở đó, hắn bước tới và nhìn thấy số ghế của mình.