Chương 27: Ngạc Nhiên

Lâm Thu cứ như là đã không ăn cơm nhiều ngày rồi vậy, hắn dùng mười phần tập trung quét sạch đồ ăn, khiến cả bàn như bị gió bão cuốn qua vậy. Đúng lúc này, một bàn tay trắng mịn như ngọc lọt vào tầm mắt hắn, đặt hộp cơm xuống trước mặt hắn. "Có ai ngồi đây chưa? Ta có thể ngồi không?" "Ờm... Tuỳ ý." Lâm Thu đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, vẫn dồn toàn bộ sự tập trung vào bữa trưa ngon lành trước mặt. Còn Tần Trăn Trăn lại nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Tên này vậy mà không thèm để ý tới cô một chút nào. Thấy Lâm Thu không quan tâm mình, cô cũng mở hộp cơm ra, chuẩn bị ăn cơm trưa của mình. Đang định gắp miếng thịt bò lên thì có một đôi đũa nhanh như chớp xuất hiện cướp miếng thịt đi mất. "Ngươi!" "Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô." Quên đi, ăn rồi thì thôi. Một lần nữa cô chuẩn bị gắp một gắp cải xanh lên thì... Lại bị một đôi đũa nhanh tay gắp trước! Tần Trăn Trăn: (giận) "Ngươi thử gắp món khác xem." Lâm Thu nghe vậy thì thấy thật vui vẻ. Hắn sẽ không bỏ qua yêu cầu kì lạ như vậy đâu. Thử thì thử. Lâm Thu ngô ngô ngô nói cái gì đó, sau đó liền cầm cả hộp cơm của Tần Trăn Trăn về, nhanh chóng ăn sạch toàn bộ đồ ăn trong đó, sau đó đem hộp chỉ còn cơm trắng trả lại cho cô ta. Tần Trăn Trăn: (tức điên người) Đây là lần đầu cô gặp người không biết xấu hổ đến vậy! Nếu không phải cô có lời muốn nói với hắn thì cô sẽ cho hắn biết vì sao biển xanh lại mặn! … Mười lăm phút sau, cuối cùng Lâm Thu cũng cơm no rượu say. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện. Đệt! Tần Trăn Trăn? Sao cô ta lại ngồi đây? "Ngươi...Ngươi...Sao ngươi lại ngồi đối diện ta?" Trần Trăn Trăn đen mặt, ngạc nhiên nhìn thấy cô như vậy, sao vừa nãy còn ăn đồ ăn của cô vui vẻ đến thế. "Ta tới tìm ngươi vì muốn nói với ngươi một chuyện." "Ồ. Nói đi." "Ta sẽ khiêu chiến ngươi, dù là cuộc thi vào trường Đại học sắp tới, hay là cuộc thi dị năng lần này. Mong người có thể đấu với ta trong trận chung kết là ngươi." "Đánh nhau này nọ phiền lắm. Ta có thể đầu hàng không?" "Không thể. Không phải ngươi mới làm trò trên màn ảnh, đòi đạt giải nhất à?" "Vì sao lại tìm ta?" "Bởi vì trên bất cứ phương diện nào, ngươi là người đầu tiên đánh thắng ta một lần." Lâm Thu: O A O "Chị hai à, chúng ta có biết nhau sao?" "Gọi ai là chị đấy? Lần kiểm tra toàn thành phố ba tháng một lần này ta chỉ đứng thứ hai. Trước giờ ta đều xếp hạng nhất." Lâm Thu lấy tay xỉa răng, bất đắc dĩ nhìn cô. "Vậy tuỳ ngươi, ta sao cũng được." Thái độ của Lâm Thu khiến cô cực kì khó chịu. "Ở vòng thi đấu dị năng tiếp theo, nếu gặp ngươi ta sẽ không nương tay đâu." "Oa, ta sợ quá đi thôi. Nếu ngươi đã nói xong rồi thì đừng làm phiền ta nghỉ ngơi nữa." Đối với vẻ ngoài của mình thì Tần Trăn Trăn vẫn vô cùng tự tin. Ai ngờ Lâm Thu vậy mà đuổi cô đi một cách thẳng thừng như vậy. "Dù ngươi có nhận hay không thì ta vẫn sẽ xem ngươi là đối thủ của mình." "Ồ." "Vậy thôi?" "Chứ ngươi còn muốn gì nữa?" "Cơm trưa của ta đều bị ngươi ăn sạch. Ngươi không định đền cho ta sao?" Ặc. Hắn ăn sạch cơm trưa của cô nàng rồi sao? Sao hắn không để ý nhỉ? Chẳng qua hình như khi nãy có người yêu cầu hắn ăn đồ ăn của mình thì phải. "Ta đền. Hôm nay đồ ăn trong căng tin này ngươi cứ ăn tuỳ ý. Ta mời!" Tần Trăn bị da mặt dày cộp như bức tường thành của Lâm Thu doạ ngốc luôn. Không phải đồ ăn trong căng tin hôm nay đều miễn phí cho các tuyển thủ à? Cô còn cần hắn mời sao? "Hừ, không biết vì sao ngồi cạnh thằng ngốc như ngươi ta dường như có thể ngửi được mùi cứt chó đấy!" "Tự tin lên, đem hai chữ 'dường như' kia bỏ đi." Vừa nói, hắn vừa nhấc chân lên. Chỉ thấy trên giày hắn vẫn còn sót lại một ít phân chó chưa cọ sạch. "Oẹ! Lâm Thu! Ta và ngươi không đội trời chung!" Thấy bóng lưng chạy trối chết của Tần Trăn Trăn, trên mặt Lâm Thu hiện lên nét cười đắc ý. Cô nhóc, muốn đấu với hắn sao, cô còn non và xanh lắm. Những người xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm nơi này, do khi nãy nói chuyện cùng Lâm Thu Tần Trăn Trăn cũng không cố tình hạ thấp giọng mình. Bọn họ đều nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Ngay từ đầu còn cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Tần Trăn Trăn vậy mà coi Lâm Thu như đối thủ của mình. Nhưng càng nghe đến cuối càng thấy sai sai. Đến khi Lâm Thu nhấc chân lên cho Tần Trăn Trăn xem đế giày vàng óng, lại nhìn đống đồ ăn ngon lành trước mặt. Trong đó có cơm cà ri gà, có cháo gạo, có khoai lang nướng và cả súp khoai tây! Nháy mắt, cả đám đều mất sạch hứng thú ăn uống. "Ta no rồi." "Ta cũng vậy!" "Đi thôi." Chớp mắt, mọi người trong phạm vi năm mét xung quanh Lâm Thu đều lập tức đứng lên đi mất. "Ai da, các bạn học à, cơm của trường trung học Đệ Nhất ngon như vậy, còn có bao nhiêu cà ri, cháo gạo, khoai nước với súp mà. Sao không ăn cho hết đi vậy?" Nhưng chẳng có ai trả lời Lâm Thu cả. Oẹ! "Oẹ, ta sẽ không bao giờ ăn cơm cà ri nữa!" "Ta cũng vậy oẹ." Một đám người đều bị Lâm Thu làm cho ghê tởm phải chạy đi, chỉ còn mình Lưu Thuỵ vẫn đang ngồi yên ở đó. Hắn giơ ngón tay cái với Lưu Thuỵ rồi đi ra khỏi căng tin.