Chương 29: Ta vì ngươi tặng rượu (1)

[Dịch] Loạn Thế Thư

14:21 - 17/02/2024

- Nghe bọn hắn nói, hoàng đế trước kia cũng có trưởng tử, chỉ là gia tộc của hoàng hậu cũng không dễ trêu, đứa con hoang này không đón về được nên đành để bên ngoài chiếu cố mà thôi – Tên thổ phỉ vẫn lan man không dứt – Nhưng chỉ cần thái tử vừa chết, thân phận của tên Lạc Chấn Vũ tự nhiên sẽ khác hẳn...Còn trước đó ai quan tâm hắn là ai a? Triệu Trường Hà đã triệt để tê liệt. Đây chính là Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo diệt Lạc gia nguyên nhân? Đem hoàng đế huyết mạch đoạn tuyệt, thiên hạ này thật sự loạn rồi. Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ, thời điểm thái tử băng hà, đáng lẽ lão hoàng đế phải lòng như lửa đốt vội đến Lạc gia đón người, làm sao lại tùy ý để cho Lạc Chấn Vũ lưu lạc dân gian...Huống chi từ thái độ Lạc gia mà xem xét, chính bọn hắn có lẽ cũng không biết thái tử đã chết, bằng không Lạc Chấn Vũ làm gì còn tâm tình chơi thôn nữ đâu? Có khi căn bản chính là thế nhân đoán mò mà thôi, Lạc gia là bị tai bay vạ gió. Hắn cẩn thận hỏi: - Thái tử chết lúc nào? Trước hay sau Lạc Chấn Vũ? Thổ phỉ vỗ tay nói: - Cái này cũng thật quá khéo, vừa vặn chết vài canh giờ trước khi lão đại ngươi chặt Lạc Chấn Vũ! Khi đó Lạc Chấn Vũ đã thành độc đinh của hoàng gia, nên Triệu lão đại một đao này thực sự là...Có thể mở ra loạn thế a, há lại không nổi danh? Triệu Trường Hà hít một hơi lạnh. Tính thời gian từ khi Huyết Thần Giáo xuôi nam, bọn hắn đã định giết Lạc Chấn Vũ trước cả khi thái tử chết...Có thể nào là trùng hợp, hay cái chết của thái tử vốn đã nằm trong tính toán của bọn chúng, hai bút cùng vẽ? Câu nói kia của Đường thủ tọa lại hiện lên: - Chuyện này hệ trọng, không phải ngươi bây giờ có thể hiểu được...Ngươi sẽ hối hận. Nàng nhận được tin cầu cứu của Lạc trang chủ, không đợi đại quân đã vội vã chạy tới. Căn bản có khi cũng chẳng có đại quân nào, mà thư cầu viện của Lạc trang chủ khả năng cao còn chưa đến kinh thành...Mà là xế chiều hôm đó thái tử vừa chết, nàng liền hỏa tốc đến đây bí mật đón người, vừa vặn dụng chuyện mà thôi. Từ điểm này mà nói, Lạc gia không phải ngẫu nhiên gặp tai bay vạ gió mà đúng thật là có liên quan. Chuyện này xác thực rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Triệu Trường Hà sửng sốt hơn nửa ngày, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: - Thẻ vị trí, hoàng cung, long ỷ. Nguyên lai là có mối liên hệ như thế hahaha! Liên quan thế này thì có tác dụng chó gì, mụ thầy bói thối dám lừa bổn đại gia. Thổ phỉ: “?” Triệu Trường Hà cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của hắn: -Việc này ta đã biết, cảm tạ huynh đệ. Một đao chém ra, nhân gian loạn thế. Loạn thế há lại có thể bị hắn một đao chém ra? Lạc Chấn Vũ mặt người dạ chó như vậy nếu thật sự đăng cơ, đó mới chính là thương sinh bất hạnh. Chém thì chém, chẳng qua là trừ một tên đại tặc. Nghĩ đến đây, chút bồn chồn trong lòng Triệu Trường Hà nháy mắt không còn...Tự nhiên tâm tình tốt hơn hẳn, tấm thẻ bài canh cánh trong lòng trước giờ bỗng tìm được đáp án ngay trước mắt, cảm giác thật rất thoải mái. Mặc dù việc này vẫn có chút buồn bực, chính là thái độ của cha con Lạc gia có vẻ không đúng, hơn nữa nếu chỉ vì giết Lạc Chấn Vũ, phái một người tới ám sát là được rồi, hà tất phải gióng trống khua chiêng diệt môn làm gì... Bất kể là gì, có đúng hay không, chính mình còn có lựa chọn khác sao? Cũng không có. Đằng nào vẫn là bị truy nã, không thể ra ngoài. Còn không bằng mua cơm mang về cho Lạc Thất, dù sao vẫn phải sống a. Hôm nay trò chuyện rất lâu, trở về muộn hơn so với hôm qua, lúc này mặt trời đã lặn hẳn xuống núi, nhìn không thấy con đường đi nữa. Nhưng trở lại nhà gỗ lại thấy Lạc Thất vẫn chưa trở lại, Triệu Trường Hà cau mày, cũng không có tâm tình tu luyện gì nữa, cứ đi tới đi lui đi ra đi vào, mắt đăm đăm nhìn về phía con đường lên sơn trại. Hôm qua vốn lo lắng Lạc Thất sẽ gặp nguy hiểm, kết quả vô sự, nhưng cũng không có nghĩa là nguy hiểm không tồn tại, có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Sẽ không phải là hôm nay chứ? Triệu Trường Hà cuối cùng không nhịn được, cầm lấy trường đao định đi ra ngoài. Nhưng vừa đi chưa được mấy bước đã trông thấy Lạc Thất chắp tay sau lưng nhàn nhã trở về, thấy Triệu Trường Hà vội vã chạy ra ngoài, bộ dáng dường như có chút kinh ngạc, chợt nghĩ tới nguyên nhân, con mắt hơi cong lên: - Trở về, trở về rồi. Triệu Trường Hà thở phào nhíu mày: - Hôm nay vì sao lại về muộn như vậy...Ách, không phải... Hắn giật giật mũi: - Mùi vị trên người ngươi không đúng, trước khi đi ta còn ngửi thấy mùi hôi của ngươi, sao bây giờ lại không còn nữa. Lạc Thất ngay cả lông mày cũng cong lên: - Ra khe núi phía sau tắm rửa một lát thôi mà, thúi như vậy ta không chịu được, cảm giác rận đều bò đến trên người rồi. - Tắm mùa đông a, ngưu bức – Triệu Trường Hà cũng có chút rục rịch, lại hơi rụt rè. Chưa từng thử qua tắm mùa đông chưa biết, cảm giác cởi quần áo ra đã sun vòi, đừng nói đến chạm nước. Quả nhiên người ta là nhất trọng huyền quan ngưu bức a. - Ngươi cũng đi mau đi, thối muốn chết ai còn ngủ cùng được – Lạc Thất tìm cho mình cái cớ - Đây không phải là lão tử già mồm, mà ngươi thật sự quá hôi rồi. Triệu Trường Hà sắc mặt có chút khổ: - Lạnh như vậy, ngươi nhất trọng huyền quan có thể chịu được, ta chỉ là một con chim non...