Chương 30: Ta vì ngươi tặng rượu (2)

[Dịch] Loạn Thế Thư

14:21 - 17/02/2024

- Đại nam nhân a, người khác chưa từng luyện võ cũng dám đông thiên hạ thủy, ngươi tốt xấu gì cũng luyện mấy ngày, đừng nhát gan nữa – Lạc Thất cười híp mắt đưa cánh tay ra sau lưng lấy một cái hồ lô rượu – Mang có ngươi rượu để giữ ấm, tốt xấu cũng có chút tác dụng. Triệu Trường Hà có chút kinh hỉ: - Rượu này ngươi kiếm ở đâu ra vậy? - Hôm nay ta vào thành mua vài thứ - Lạc Thất như làm ảo thuật lấy ra một cái túi giấy dầu – Còn có chút thịt nướng, đồ ăn thức uống để khao ngươi luyện công khổ cực. Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói: - Ngươi không phải là móc tiền túi ra để trả những thứ này chứ? Mặc dù ngươi lúc rời nhà mang theo bao nhiêu tiền cũng không đủ dùng. - Hôm nay ta an bài bọn hắn đi săn thú...Mùa đông mặc dù dã thú không nhiều, nhưng vẫn có chút gà rừng thỏ núi để giao nộp, gắng gượng cũng ứng phó được. Cũng bởi thế mà xong việc tương đối sớm, ta liền tranh thủ vào thành một chuyến – Lạc Thất nghiêm mặt – Thế ngươi có muốn hay không, nói nhảm nhiều quá. - Muốn muốn! – Triệu Trường Hà vội vàng đoạt lấy hồ lô rượu cùng túi giấy dầu, chạy ra ngoài quay đầu lại nói – Ta xuống nước liền uống, tranh thủ lúc còn nóng. Lạc Thất khoan thai vào phòng, trông thấy cơm trên bàn, khẽ mỉm cười. Hắn gặp biến cố bất ngờ, trên người thật cũng không có tiền bạc gì, hôm nay mua những thứ này đã hết sạch, chính mình căn bản cũng không ăn, bởi vì biết trở về đã có cái ăn. Ngươi vì ta để cơm, ta vì ngươi tặng rượu. Vốn là nên như thế. Xa xa thỉnh thoảng vọng về tiếng huyên náo, như có ngươi đang hô hoán: - Ban đêm không thể xuất trại! Triệu Trường Hà âm thanh truyền đến: - Ta làm sao chưa từng nghe qua có lệnh cấm đi đêm này? Bớt cầm lông gà làm lệnh tiễn đi, mẹ nó lão tử chỉ là đi ra ngoài tắm rửa, ở đâu ra nhiều tên nói nhảm thế! - Ách...... Triệu, Triệu lão đại...... - A, là các ngươi à, các ngươi lại còn đi canh cổng? Được rồi được rồi đều là người một nhà, nhường một chút. - Sớm biết là Triệu lão đại ngài chúng ta làm sao lại ngăn cản a. Âm thanh dần dần tản đi. Đã lên tới lão đại rồi...Nhìn tên này càng ngày càng có mấy phần bộ dạng của thổ phỉ rồi. Lạc Thất đang chậm rãi ăn cơm, đột nhiên không nhịn được cười rộ lên. Thuần phác thiếu niên? Không nói đến y có thành trộm cướp hay không, nhưng rõ ràng đúng là đạo tặc trời sinh, hòa nhập với cái ma quật này còn nhanh hơn cả ta, mới mấy ngày đã phong sinh thủy khởi. Có trời mới biết vì sao tên này lúc đầu tạo cho người ta cảm giác thiếu niên giản dị thơ ngây, thật là thần kỳ. Lạc Thất bỗng nhiên ngẫm nghĩ, kỳ thực bản thân mình cùng Triệu Trường Hà cũng không có giao tình gì nhiều, nguyên nhân mọi người thay đổi chỉ là vì lúc trước nói qua mấy câu sao? Triệu Trường Hà đối với mình không tệ, chủ yếu nữa là cả hai thân ở tha hương, ma quật cô độc cùng chột dạ, lại là người quen nên tự nhiên có cảm giác thân cận. Nếu hắn cứ tiếp tục như cá gặp nước thế này, làm quen tất cả mọi người, khi đó Lạc Thất hắn sẽ không còn gì đặc biệt nữa, nói không chừng giao tình sẽ nhạt hơn rất nhiều. Cũng tốt, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Lạc Thất khoan thai sửa sang lại bát đũa, rồi ngồi vào giường nhắm mắt luyện công. Kỳ thực hắn cũng rất chăm chỉ học tập...Chỉ có điều Triệu Trường Hà quá biến thái, Lạc Thất chưa thấy ai luyện tập liều mạng như hắn. Vận chuyển được mấy chục chu thiên chân khí thì có tiếng bước chân vang dội, Triệu Trường Hà đã về. Lạc Thất kỳ quái mở mắt: - Làm sao lại trở về nhanh như vậy. - Ta đến đó suy nghĩ một chút, rượu há có thể uống một mình? Đương nhiên là muốn về uống cùng ngươi – Triệu Trường Hà tắm rửa xong toàn thân khoan khoái, lấy bát rót rượu cười nói – Nói đến thì cũng không lạnh như ta tưởng, lão tử vẫn rất đỉnh đây! Lần sau đi tắm cùng ta đi. Ai muốn cùng ngươi tắm! Lạc Thất bĩu môi, nhìn xem rượu trong bát âm ấm dần bốc lên sương mù, tâm tình chẳng hiểu sao tốt lên không ít, nói: - Lúc nãy ta thấy lệnh truy nã của ngươi dán trước cửa thành, triều đình có vẻ rất xem trọng việc này, khuôn mặt này của ngươi sau này có lẽ sẽ khó hành tẩu ở bên ngoài. - Đó là đương nhiên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta biết được nguyên nhân Lạc gia bị diệt môn, Lạc Chấn Vũ mặt người dạng chó kia thế mà lại là hoàng tử! – Triệu Trường Hà đưa bát rượu qua cười nói – Ngươi ở trong trang lâu như vậy, có nhìn ra kẻ này mang long khí không? Lạc Thất tay nhận chén rượu run lên một cái, rượu lắc lư, tạo ra gợn sóng lăn tăn. Nhưng rất nhanh thản nhiên cười nói: - Nguyên nhân này quả nhiên kinh người, dọa ta run cả tay...Ngươi về sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận.