Chương 694: Đóng binh chi tranh (hạ)

CHƯƠNG 694: ĐÓNG BINH CHI TRANH (HẠ) Không trêu ai không chọc ai đang thương nghị quốc sự, tự dưng bị đánh cướp một hồi, tâm tình của Lương Trữ và Đồ Dung rất không tốt, mệt mỏi, cảm giác không muốn thương nghị quốc sự nữa. Tần Kham lại giống như tiểu hồ ly trộm được một trăm con gà, tâm tình rất sung sướng, Chu Hậu Chiếu cũng rất cao hứng, hắn không cần tiền tài, nhưng có thể bức mấy vị lão thần đến góc tường rồi đánh cướp một trận, hình ảnh như vậy hắn rất thích được thấy. Trương Thăng và Dương Đình Hòa ngơ ngác nhìn nhau, dở khóc dở cười, trong lòng thầm lấy làm may mắn, may mà lúc trước chưa đã tặng quà rồi, nếu không hôm nay khó tránh khỏi bị mất mặt giống Lương Trữ và Đồ Dung. Trong điện ai nấy mang tâm tư riêng, không khí lại lâm vào xấu hổ và trầm mặc. Sau hồi lâu, Dương Đình Hòa ho khan hai tiếng, nói: "Ninh Quốc Công nếu đã tới thì ít nhiều gì cũng nói ra ý kiến của ngươi đi, dù sao chuyện này cũng là do thủy sư Thiên Tân dẫn tới, cũng có liên quan tới ngươi, trước mắt nói luôn ý kiến đi, tránh cho ngày sau ở trên triều hội kim điện lại cãi nhau." Chu Hậu Chiếu gật đầu nói: "Đúng, Tần Kham, chuyện này ngươi nói đi." Tần Kham tâm tình đang tốt, thế là cười nói: "Nếu đã bảo thần nói thì thần cũng không khánh sáo nữa." Dừng một chút, sắc mặt Tần Kham dần dần trở nên nghiêm túc: "Thần cho rằng, đóng binh tại hoàng thất Nhất Bản là ắt phải làm, việc này liên quan tới sự tồn vong của nho gia chính thống Đại Minh, bệ hạ và chư vị đại nhân có thấy vậy không?" Ngôn kinh tứ tọa, Lương Trữ và Đồ Dung lập tức tức giận, vốn đã mang đầy một bụng tức, cuối cùng cũng có cớ để trở mặt rồi. " Ngươi nói bậy! Chỉ là việc đóng binh nhỏ nhoi, có liên quan gì tới sự tồn vong của nho gia chính thống? Ngươi rõ ràng là chuyện bé xé ra to!" Lương Trữ chỉ vào Tần Kham cả giận nói. Tần Kham không hề bực tức, vừa rồi đánh cướp được của Lương đại nhân nên tâm tình đang tốt, Tần Kham thậm chí rất khiêm tốn chắp tay cười nói với Lương Trữ: "Xin hỏi lương lão đại nhân, trong nước Nhật Bản, ai là đại đạo chính thống?" Lương Trữ ngẩn ra, mặt già nhanh chóng đỏ ửng. Những lời này lập tức chèn ép khí diễm của Lương Trữ, trong nhất thời không ngờ lúng ta lúng túng nói không ra lời. Dương Đình Hòa thở dài, không thể không tiếp lời: "Tất nhiên hoàng thất Nhật Bản là chính thống." Đây là đáp án không thể lảng tránh hơn nữa cũng không thể sửa đổi, ai là hoàng đế thì người đó là chính thống. Cổ kim nội ngoại đều như vậy. Tần Kham cười nói: "Nếu Đại Minh ta đã thừa nhận Nhật Bản Hậu Bách nguyên hoàng thất là chính thống, như vậy hiện giờ hoàng thất đang ở thế yếu, chư hầu chinh chiến phân khởi, như vậy vua không ra vua, thần không ra thần, xin hỏi Lương đại nhân, cớ sao lại coi như không thấy, thậm chí nói cái gì cho dù muốn đóng binh thì cũng nên lựa chọn Đại Nội thị hoặc là Tế Xuyên thị, mà dồn hoàng thất chính thống Nhật Bản vào hiểm địa. Hoàng thất nguy như chồng trứng, loạn thần bất nghĩa, thân là mẫu quốc Đại Minh. Thấy sứ thần người ta khẩn cầu mà coi như không thấy. Ngược lại còn trợ Trụ vi ngược, vẽ đường cho hươu chạy, muốn bức hoàng thất chính thống vào tuyệt lộ." Nhe răng cười rất Không có hảo ý với Lương Trữ, Tần Kham từ từ nói: "Nếu Đại Minh thật sự làm ra hành động này, hoàng thất Nhật Bản sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Các thần phiên thuộc khác có lạnh lòng hay không? Đại Minh chúng ta còn mặt mũi nào mà tự xưng là "Tông chủ"? Bởi vậy có thể thấy được, nhân phẩm của Lương lão đại nhân rất đáng để hoài nghi. Nếu vạn nhất có thiên địch binh lâm dưới thành Đại Minh, thật không biết Lương đại nhân sẽ đứng ở bên nào nữa, thần thật sự rất lo lắng." Một câu Cuối cùng có thể nói là tru tâm vô cùng, Lương Trữ tức đến mặt già tím tái, trong lòng lại thầm hối hận vì lỡ lời. Hối hận vì vừa rồi suy nghĩ không chu toàn để cho thằng nhãi này nó nắm thóp. Đám người Đồ Dung và Dương Đình Hòa thì túa mồ hôi lạnh. May mà vừa rồi người lên tiếng không phải là người, nếu những lời này truyền ra ngoài, thật sự không hiểu sẽ bị các ngôn quan thích bới lông tìm vết sẽ mắng chửi thế nào. " Ngươi, ngươi... binh giả, quốc khí dã, đại sự sống chết đều lấy thời thế lại hại làm trọng, ngươi rõ ràng là già mồm át lẽ phải..." Lương Trữ tức giận đến nỗi cả người lảo đảo, ngay cả tranh cãi cũng yếu đuối vô lực. Dù sao thì người ta cũng vừa tặng một khối ngọc bội giá trị xa xỉ, Tần Kham rất khiêm tốn thả g hắn xuống ngựa, xòe tay cười khổ nói: "Nếu Lương đại nhân nói ta già mồm át lẽ phải, vừa rồi cứ coi như ta chưa nói gì cả, khi vừa vào điện ta đã bảo rồi, thần tử đang đợi vợ đẻ không tiện tham dự quốc sự, ta hôm nay tới kỳ thật chỉ là để đòi quà." Lương Trữ sắp tức tới nổ tung rồi, cái kiểu người gì vậy, đã chiếm tiện nghi rồi còn ra vẻ, vừa che mặt đánh cướp xong, giờ lại giả bộ quân tử khiêm tốn, mấy năm nay triều đường diệt tặc bất lực, để lại tên nghiệt súc này họa hại trung lương. Tần Kham giả bộ khiêm tốn một hồi, bỗng nhiên lại nói: "Có điều ta vẫn muốn nói một câu." Thấy vẻ mặt như ta sẽ đâm đầu vào tường chết cho ngươi xem, Tần Kham vội vàng nói: "Một câu Cuối cùng thôi, nói xong câu này ta sẽ về nhà đợi vợ đẻ." " Ngươi nói đi." Lương Trữ rít qua kẽ răng. Tần Kham xoa xoa mũi, noi: "Tần mỗ là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, thần dân thiên hạ và sứ tiết ngoại phiên đều nằm trong tầm giám sát của Cẩm Y vệ, hôm qua thuộc hạ Cẩm Y vệ bẩm báo, sứ tiết hoàng thất Nhật Bản Tri Nhân Thân Vương từ sau khi vào kinh rất giữ bổn phận, thường ngày chỉ ở trong dịch quán đóng cửa không ra ngoài, mà hai vị sứ tiết và tùy tùng của Đại Nội Thị và Tễ Xuyên Thị lại rất không an phận, trên phố phường kinh sư đều để lại điều tiếng, nói những sứ tiết này ngang ngược ở kinh thành, không coi ai ra gì, thường xuyên đánh cướp các cửa hàng." Còn chưa nói xong thì một tiểu hoạn quan rất đúng thời cơ xuất hiện ngoài cửa điện Báo Phòng, quỳ xuống đất cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, trước cửa Báo Phòng có bách tính ầm ĩ, võ sĩ trong cung quát mắng mà vẫn không chịu giải tán, chỉ cầu bệ hạ chủ trì công đạo cho bách tính." Chu Hậu Chiếu thấy có náo nhiệt tới cửa, không khỏi tinh thần chấn động, vội vàng nói: "Bách tính cầu công đạo vì chuyện gì." Tiểu hoạn quan thấp giọng nói: "Sứ tiết Nhật Bản Đại Nội thị và Tế Xuyên Thị sau khi vào kinh thì ngôn hành ngang ngược phóng đãng, mấy ngày nay ở kinh sư đánh cướp năm cửa hàng, vật phẩm bị đánh cướp gồm mười một bình sứ quý, năm gánh trà xuân Long Tĩnh, hai mươi lượng bạc cho bốn bữa cơm bá vương tại tửu lâu, đả thương hai chủ quá, đêm qua càng quá phận hơn, ba mươi người kéo nhau vào thanh lâu đắt nhất trong kinh là Yến Lai lâu, mỗi người gọi hai vị cô nương tiếp, sau khi chơi xong, không ngờ... không ngờ không cho tiền quà, ngênh ngang bỏ đi, các chưởng quỹ thương hộ trong kinh rất bức xúc, nhưng bởi vì chuyện liên quan tới ngoại sự phiên quốc, tri phủ Thuận Thiên không dám hỏi, mọi người đành phải tới quỳ trước Báo Phòng, xin bệ hạ chủ trì công đạo." Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, bỗng nhiên hung hăng vỗ bàn mấy cái, cả giận nói: "Đám hỗn trướng! Khinh Đại Minh ta không người à?" Lương Trữ và Đồ Dung Trong điện sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, rất là đặc sắc. Tần Kham đảo qua mặt hai người một cách bất thiện, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sứ tiết mà hai vị đại nhân ủng hộ thật chẳng ra gì, chơi gái xong không trả tiền, nhân phẩm kém đến tới không còn gì để nói." Nói xong Tần Kham mặt lộ vẻ nghi ngờ, nghiêm mặt nói: "Nhị vị đại nhân cất nhắc bọn họ như vậy, liệu có phải là sứ thần Nhật Bản cũng mời hai vị đi chơi gái miễn phí không? Đồ đại nhân vừa rồi móc trong người cả nửa ngày cũng chỉ lấy ra được mấy lạng bạc vụn, hành tích thập phần khả nghi."