Chương 695: Diện thụ cơ nghi

CHƯƠNG 695: DIỆN THỤ CƠ NGHI Chu Hậu Chiếu lại không cố được rồi, trong đại điện Báo Phòng chỉ nghe thấy tiếng cười không kiêng nể gì của hắn. Một chậu nước bẩn cứ như vậy không hề có dấu hiệu hắt lên người Lương Trữ và Đồ Dung, mà chậu nước bẩn này không chỉ bẩn mà còn thối, đường đường là nội các Đại học sĩ và Hữu Đô ngự sử đi chơi gái đương nhiên không tính là gì, sẽ chỉ lưu lại một đoạn thú thoại phong lưu trong giới sĩ lâm, nói không chừng còn có thể bị văn nhân không đắt chí nào đó viết vào bút ký của mình, cứ vậy lưu truyền bách thế trong sách sử. Nhưng nếu không trả tiền thì tính chất của câu chuyện sẽ khác, hiện giờ dân phong Đại Minh chất phác, cho dù là lưu manh phố phường nửa đêm mờ mẫm che cửa giải quyết sinh lý cũng phải trả tiền, nếu không thì chính là hạng vứt đi. Lương Trữ và Đồ Dung tức giận đến mỗi mặt tái xanh, nhìn bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của Tần Kham, cảm thấy thế giới này này tràn ngập ác ý, lời này nếu truyền ra ngoài, bất luận là thật hay giả thì cũng đều khiến hai người bọn họ bị khinh bị hơn nửa năm. " Tần Kham! Lão phu liều mạng với ngươi." Đồ Dung mắt đỏ bừng, bày ra tư thế hung bạo, đây là phúc lợi hạnh phúc nhất của quan văn Minh triều, muốn động thủ thì động thủ, một lời không hợp thì máu tươi năm bước, bất kỳ thời gian nào, bất kỳ địa điểm nào. Tần Kham cười cười lui về phía sau hai bước, phẩy tay với Đồ Dung: "Trước mặt Thánh giá, Đồ đại nhân chớ có thất nghi, thương nghị chính sự quan trọng hơn, vả lại, Tần mỗ mới hơn hai mươi, đang tuổi tráng niên, Đồ đại nhân thì gần bảy mươi tuổi rồi, lỡ đánh cho ngươi xảy ra vấn đề gì, ta phải bồi thường bao nhiêu tiền?" Thấy Đồ Dung đã triệt để phát điên, Chu Hậu Chiếu cũng biết mình cứ cười mãi thì cũng không phúc hậu, vội vàng nói: "Đúng đúng, nói chính sự đi, đừng động thủ, về chuyện đóng binh ở Nhật Bản, ý tứ của các vị tiên sinh là..." Trong điện là một mảng im lặng. Vừa rồi Tần Kham nhìn thì như đánh một hồi loạn quyền, nhưng kỳ thực lại là một châm thấy máu. Nếu không trú binh ở hoàng thất Nhật Bản, ngược lại đóng tướng sĩ Đại Minh ở chỗ đại danh khác. Đầu tiên về đại nghĩa thì không vững chân, đúng như lời Tần Kham nói, mọi người đều là người đọc sách thánh hiền Khổng mạnh cả đời, loại tư tưởng nho gia cơ bản nhất là quân quân thần thần phụ phụ tử tử không thể là đọc vào bụng chó hết được, hoàng thất phiên quốc thế yếu, thân là thượng quốc tông chủ, không phái binh giúp đỡ hoàng thất chính thống, ngược lại trợ Trụ vi ngược trú binh ở loạn thần, từ lợi ích mà nói, tất nhiên phù hợp với lợi ích của các quân thần Đại Minh, nhưng từ tư tưởng nho gia chính thống mà nói thì căn bản chính là đại nghịch bất đạo. Lại từ đạo đức cá nhân của ba vị sứ giả Nhật Bản mà nói, thân vương hoàng thất cả ngày ở trong dịch quán không ra ngoài. Đối nhân xử thế có lễ có tiết, không thể bới móc, mà sứ giả của hai vị đại danh thì ngang ngược, coi kinh sư Đại Minh trở thành hậu hoa viên nhà mình, thích lấy gì thì lấy, ăn không trả tiền chơi gái không cho quà, so sánh hai bên thì lập tức phân được cao thấp. Lương Trữ và Đồ Dung nhìn nhau. Trong mắt hai người vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, nhưng lại không dám nói nửa chữ. Đây căn bản chính là cái bẫy, Tần Kham từ lúc vào điện đã rải đào hố, lúc này đào hố xong rồi, chỉ đợi bọn họ nhảy xuống, nếu Lương Trữ và Đồ Dung còn dám ủng hộ sứ giả của hai vị đại danh Nhật Bản, không chỉ mất đại nghĩa, hơn nữa mất kết đạo đức cá nhân, có cả người đều là miệng thì cũng không biện giải được, thằng nhãi Tần Kham này lại ra ngoài tuyên truyền, văn võ cả triều khó tránh khỏi ở sau lưng nghị luận mấy câu, hai vị đại nhân ủng hộ loạn thần Nhật Bản như vậy, đêm qua ở kinh sư chẳng lẽ thật sự được hai vị sứ giả mời đi ăn một bữa gà bá vương à? Lời này nếu truyền ra, hai vị cho dù sau này chết rồi, mộ chí chỉ sợ cũng sẽ bị Tần Kham âm thầm phái người khắc việc này lên bia để hậu nhân chiêm ngưỡng, từ góc độ bình thường mà nói, hai vị đại nhân có cố gắng thế nào thì cũng khó mà sống lâu hơn Tần Kham được. Trong điện không có ai lên tiếng, Chu Hậu Chiếu nhìn trái nhìn phải một cái, bỗng nhiên thấy vui. " Chuyện tới Nhật Bản đóng binh, các vị tiên sinh nói sao?" Lương Trữ cúi đầu cắn chặt răng. Cuối cùng quyết định vòng qua hai cái hố này: "Lão thần cho rằng, nếu hoàng thất Nhật Bản dùng quốc thư để xin, chúng ta nên đóng binh ở hoàng thất Nhật Bản, hòng đạt được mục đích kiềm chế hai vị đại danh Đại Nội Thị và Tế Xuyên Thị, Đại Minh ta không chỉ phải đóng binh, hơn nữa nên cung cấp các loại hỏa khí như súng điểu, hỏa pháo, bởi vậy nhân tuyển tướng sĩ đóng binh nên lấy từ Thần Cơ doanh kinh sư cho thỏa đáng." Đồ Dung thấy Lương Trữ đã sửa miệng, sau khi trầm mặc một lúc cuối cùng cũng nghiêm mặt nói: "Lão thần tán thành lời nói của Lương Đại học sĩ." Trương Thăng và Dương Đình Hòa tất nhiên càng không có ý kiến, thế là trăm miệng một lời tỏ vẻ đồng ý. Tần Kham cười híp mắt, chắp tay nói với Lương Trữ: "Lương Đại học sĩ rất hiểu đại nghĩa, Tần mỗ bội phục vô cùng." Lương Trữ đầy một bụng lửa giận, chỉ cảm thấy vòng qua hai cái hố của Tần Kham, cuối cùng vẫn nhảy vào cái hố thứ ba của hắn. Chuyện đã định, Lương Trữ và Đồ Dung một khắc cũng không muốn ở lại, vội vàng cáo lui, giống như nhìn Tần Kham thêm một cái thì chính là rất không có trách nhiệm với sinh mệnh của mình. Nhìn chằm chằm bóng dáng nổi giận đùng đùng rời khỏi của chúng thần, Chu Hậu Chiếu cười cười thở dài: "Có thể khẳng định, ngươi hiện tại bị người ta ghét tới cỡ nào." Tần Kham cũng thở dài, vẻ mặt buồn bã: "Có thể khẳng định, Đồ Dung nhất định sẽ không tặng lễ cho ta, không biết nội khố của bệ hạ có nguyện ý chi ra một chút hay không?" " Người đâu, tiễn khách." Ngày hôm sau, nội các khởi xướng đình nghị đóng binh ở Nhật Bản, có mấy vị trọng thần gật đầu, đình nghị tất nhiên được thông qua không có gì phải lăn tăn, lập tức ti lễ giám nghĩ chỉ, nội các phê lam, thông chính ti chiếu chuẩn, ý chỉ đóng binh ở Nhật Bản được ban bố thiên hạ. Có người vui thì sẽ có người sầu, mà người vui hay người sầu thì đều là người Nhật Bản. Tri Nhân Thân Vương sau khi nghe nói nội dung thánh chỉ, cao hứng ở trong dịch quán khoa chân múa tay, co giật như động kinh. Mà hai vị sứ giả của Đại Nội Thị và Tế Xuyên thị thì vạn phần bất mãn, hai người từ sau khi vào cảnh nội Đại Minh, không biết được ai chỉ, cũng học theo quan văn Đại Minh, vừa không cao hứng là quỳ xuống can gián, ngay cả địa điểm cũng hỏi thăm rõ ràng, thế là cả sứ giả và tùy tùng, mấy chục người quỳ gối trước cửa Thừa Thiên thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ Đại Minh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Đương nhiên, đãi ngộ của hai vị sứ giả kém xa quan văn Đại Minh, người man di không hiểu lễ pháp, ở cái quốc gia Đại Minh này, có chuyện quan văn có thể làm, cử tử tú tài có công danh có thể làm, nhưng sứ giả ngoại phiên thì là ngàn vạn lần không thể làm, muốn quỳ gối can gián trước cửa Thừa Thiên, đầu tiên ngươi phải có công danh, công danh là vé vào cửa để quỳ gối can gián, nếu không thì tính chất sẽ khác, bọn họ sẽ thuộc về tụ tập phi pháp, gây chuyện. Có cách nói hoàng thất chính thống va loạn thần tặc tlà của Tần Kham, ai còn dám giúp hai vị sứ giả lên tiếng? Tri Nhân Thân Vương người ta mới là sứ thần của thiên hoàng Nhật Bản chính tông nguyên chất nguyên vị, hai nhà Đại Nội Thị và Tế Xuyên Thị nói là đại danh, nhưng chưa từng được triều đình Đại Minh thừa nhận, nghiêm khắc mà nói, bọn họ ngay cả tư cách làm sứ thần cũng không có, vậy mà dám cuồng vọng quỳ gối can gián trước cửa Thừa Thiên? Vả lại thánh chỉ đã hạ, nội các, ti lễ giám và thông chính ti toàn bộ đều chuẩn, chuyện đóng binh đã là ván đã đóng thuyền, há có thể nói sửa là sửa? Thế là quỳ gối can gián trước cửa Thừa Thiên chưa được nửa canh giờ, cảm xúc còn chưa lên, chưa kịp gân cổ kêu oan thì trong cửa cung bỗng nhiên có một đội võ sĩ cấm cung mặc giáp đội mũ lao ra, ai nấy tay cầm thủy hỏa côn, không nói hai lời cứ nhằm đầu mà đánh, đánh cho sứ giả và tùy tùng của hai nhà Đại Nội Thị và Tế Xuyên Thị gào khóc thảm thiết, bỏ chạy trối chết, ăn một trận gậy gộc, long kính ngưỡng đối với Thiên triều thượng quốc Đại Minh của hai vị sứ giả cũng như thủy tinh lặng lẽ vỡ tan. Khi Tổng binh Thần Cơ doanh Tôn Anh được quản gia dẫn vào tiền đường Tần phủ, vừa hay gặp Tri Nhân Thân Vương của Nhật Bản đang ngàn ân vạn tạ cúi đầu cúi người lui ra ngoài. Tôn Anh thản nhiên liếc Tri Nhân Thân Vương một cái, không hành lễ với hắn, Đại Minh đương thời vô luận quan viên văn võ hay là bách tính bình thường, trong lòng ít nhiều vẫn có cảm giác về sự ưu việt của Thiên triều thượng quốc, cho dù người ta là thân nhi tử c thiên hoàng Nhật Bản, ở trong mắt người Đại Minh chung quy cũng chỉ là man di, địa vị cao tới đâu cũng không thể khiến quan viên và bách tính Đại Minh kính sợ, nói xấu thì đây là cuồng vọng tự đại, nói tốt thì đây gọi là sự tôn nghiêm của thượng quốc, loại tôn nghiêm này ít nhất thì Tần Kham trong hơn hai mươi năm của kiếp trước chưa bao giờ có. Người Nhật Bản rất chú ý đối với lễ tiết, thấy Tôn Anh mặc giáp trụ, hiển nhiên f tướng lãnh trong quân, Tri Nhân Thân Vương vội vàng chắp tay vái dài tới tận đất, sau khi đứng thẳng dậy thì lại không ngừng cúi đầu thể hiện kính ý. Tôn Anh thản nhiên gật đầu thay cho chào hỏi, sau đó cũng không quan tâm tới hắn, Tri Nhân Thân Vương hiểu rõ lễ số, vẫn cúi đầu cho tới khi Tôn Anh bước vào tiền đường mới vẻ mặt tươi cười bỏ đi. Vào tiền đường, thái độ của Tôn Anh bỗng thay đổi, cởi mũ quỳ một chân chào Tần Kham, sự chu đáo của lễ số so với Tri Nhân Thân Vương vừa rồi còn hơn nhiều. Tần Kham gật gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, lệnh cho nha hoàn dâng trà, sau đó chỉ vào bóng dáng của Tri Nhân Thân Vương ngoài tiền đường, cười nói: "Cảm thấy người này như thế nào?" Tôn Anh bĩu môi: "Man di mà thôi." Tần Kham cười nói: "Sau này mỗi ngày ngươi đều phải giao tiếp với những kẻ man di này, người Nhật Bản thích động chút là quỳ xuống dập đầu, ngươi cứ an tâm mà nhận, bọn họ muốn dập bao nhiêu thì dập, chớ có ngại làm gì." Tôn Anh"..." Tần Kham nói tiếp: "Thần Cơ doanh do Chu lão công gia thống lĩnh, ta đã bắn tiếng với Chu lão công gia rồi, lần này tt Nhật Bản đóng binh, ngươi cứ mang nhiều hỏa khí lợi hại trong Thần Cơ doanh, súng điểu và súng ngắn mỗi loại mang năm trăm khẩu, pháo Phật Lãng Cơ hai mươi khẩu, còn cả "bách hổ tề bôn tiễn', 'thần hỏa phi nha', 'phi không chấn thiên lôi', 'thủy để long vương pháo', 'hỗn giang long' dùng cho thủy chiến vân vân, có thể mang được bao nhiêu thì cứ mang bấy nhiêu." Tôn Anh đầu đầy mờ mịt: "Công gia, chúng ta đóng binh năm trăm người, chức trách là phòng thủ hoàng cung Nhật Bản, mang nhiều hỏa khí như vậy đủ để san bằng Nhật Bản rồi, có cần thiết vậy không?" Tần Kham lắc đầu: "Không, các ngươi một khi bước lên lãnh thổ Nhật Bản, chức trách sẽ không đơn giản chỉ là phòng thủ hoàng cung, năm trăm người các ngươi là một quân cờ rất trọng yếu của Đại Minh ta, mục đích là để cân bằng chiến cuộc Nhật Bản, không để cho họ được thống nhất, cùng với bào mòn sức mạnh của họ."