Chương 696: Diện thụ cơ nghi (hạ)

CHƯƠNG 696: DIỆN THỤ CƠ NGHI (HẠ) Tôn Anh là võ tướng, võ tướng không nhất định có thể làm ra một thiên cẩm tú hoa văn, nhưng binh thư thì nhất định đã từng đọc. Tần Kham vừa nói ra hai chữ "Cân bằng", Tôn Anh liền minh bạch ý tứ của hắn. Trong Ánh mắt hiện lên một tia do dự, dù sao ở quốc nội Nhật Bản muốn làm mưa làm gió thì tính chất rất nghiêm trọng, chơi quá thì dễ thành một hồi đại loạn, mà đó chính là sự kiện ngoại giao của hai nước, một giám sát ngự sử thất phẩm nho nhỏ hạch tội một cái thôi là đủ để Tôn Anh hắn đầu rơi xuống đất rồi. Đương nhiên, chuyện mấy ngày trước thủy sư đề đốc Thiên Tân Dương Đức Toàn diệt cả một hạm đội của Nhật Bản là ngoại lệ, loại ngoại lệ này tỷ lệ tương đương với mộ tổ Dương gia bốc khói ba lần, mới tính như là hắn vận tốt nhận được kết cục tốt, nhưng mộ tổ của Tôn Anh hắn liệu có bốc khói hay không thì rất nhiều năm rồi không thể kiểm chứng. Giống như nhìn ra sự do dự của Tôn Anh, Tần Kham cười nói: "Ngươi đừng sợ, không phải bảo ngươi dẫn năm trăm tướng sĩ đi chinh phục Nhật Bản, đây là chuyện rất thiếu tâm nhãn, cái gọi là cân bằng kỳ thật rất đơn giản, đỡ yếu đè mạnh mà thôi, trước mắt hoàng thất Nhật Bản gầy yếu, ngươi không ngại nghe lời của vị thiên hoàng bệ hạ kia một chút, trong tay hắn đột nhiên có hơn năm trăm hỏa khí binh thì nhất định sẽ không chịu tĩnh mịch, khi đó hắn sai ngươi đánh ai thì ngươi cứ đánh kẻ đó, giúp hắn đánh hạ một mảng cương thổ thật to, chiến cuộc Nhật Bản rất loạn, tuy có hơn mười vị đại danh đánh tới đánh lui, nhưng kì thực thực sự có thực lực chỉ có Đại Nội Thị và Tế Xuyên Thị, không ngại thì nhìn bản đồ Nhật Bản đi, tìm xem thế lực của thiên hoàng, Đại Nội Thị và Tế Xuyên Thị phân bố thế nào, phát hiện ai quá mạnh mẽ thì xúi giục thiên hoàng Nhật Bản đi đánh hắn, phát hiện ai quá yếu thì âm thầm kết minh với hắn, bất động thanh sắc giúp đỡ hắn." Tôn Anh cuối cùng đã hiểu, suy một ra ba nói: "Nếu có một ngày thế lực của thiên hoàng Nhật Bản quá mạnh, mạt tướng cũng có thể lãnh binh rời khỏi hoàng cung, kết minh với đại danh khác. Kiềm chế thế lực của thiên hoàng." "Đúng, tóm lại một câu. Nhất định phải khiến cho bọn họ đánh lẫn nhau, không thể có một ngày yên tĩnh, càng không thể để Nhật Bản thống nhất, thường ngày rảnh rỗi thì đi chơi, tùy thời chú ý xem trong nước bọn họ có xuất hiện một nhân vật anh hùng nào đó lòng mang chí lớn, có mưu kế thâm sâu, một khi phát hiện có nhân vật như vậy." Tôn Anh lập tức lộ ra bộ mặt hung tợn: "Chém hắn cho chó ăn." Tần Kham vui mừng nhìn hắn, cười nói: "Cho cá ăn được rồi, cách chết thì không cần câu nệ đâu, có thể sửa cũ thành mới." Tôn Anh ôm quyền nói: "Mạt tướng đã minh bạch ý tứ của Công gia. Công gia đối với Nhật Bản là có phòng bị, cố dùng phương pháp chế hành để khiến cho bọn họ nội loạn, cuối cùng đạt được mục đích chính trị của Đại Minh." Tần Kham gật đầu cười nói: "Ngươi không phải là người ngoài, ta cũng không giấu gì, không sai, ta quả thực có lòng phòng bị đối với Nhật Bản, đóng binh là kế trăm năm, tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả. Trăm năm sẽ có thể thấy được kết quả, ngươi hiện giờ lĩnh hàm Tổng binh, xem như là đại tướng trong quân rồi. Bắt ngươi tới Nhật Bản đóng binh quả thật là ủy khuất cho ngươi, có điều để người khác đi thì ta không yên tâm, chuyến này đi đóng binh, ngươi ở đó chừng năm năm, năm năm sau trở về, ta sẽ tiến cử hiền tài với bệ hạ. Phong bá tước Cho ngươi, ân ấm con cháu muôn đời." Tôn Anh cả người run lên, nhìn hắn với vẻ không dám tin, lập tức đứng lên quỳ xuống, kích động nói: "Tôn Anh được thăng tiến, toàn nhờ Công gia dẫn dắt, cả cuộc đời này nguyện máu chảy đầu rơi vì Công gia, muôn lần chết không chối từ." Tần Kham cười cười đỡ hắn dậy.cứ như ảo thuật lấy ra một tờ giấy, thở dài: "Trừ những cái đó ra thì ta còn có một việc riêng, hoàng thất Nhật bản thật sự rất không ra gì, hôm qua hao hết khí lực giúp hắn một bận, theo lý thì nên có lễ trọng, kết quả Tri Nhân Thân Vương trong túi trống trơn, vừa rồi đăng môn bái tạ không ngờ đưa cho ta một tờ giấy nợ, nói là nợ ta hai vạn lượng bạc ngày sau sẽ trả, quả thực là so với ta còn..., khụ khụ, quả thực cực kỳ vô sỉ, sau khi ngươi đến Nhật Bản giúp ta làm thỏa đáng việc này." Tôn Anh ngây người một chút, tiếp theo ra sức vỗ ngực, nói: "Việc này cứ đặt lên người mạt tướng, tên chó má Tri Nhân Thân Vương đó nếu không nôn bạc ra, mạt tướng sẽ dỡ hoàng cung Nhật Bản đem bán." Tần Kham liên tục xua tay: "Thô lỗ, quá thô lỗ, chúng ta là Thiên triều tông chủ thượng quốc, sao có thể dã man như vậy? Nếu bọn họ thật sự lấy ra được bạc thì ta cũng không cưỡng cầu, ta nghe nói Nhật Bản có nơi tên là huyện Đảo Căn, ngoài huyện có một ngọn núi, gọi là Thạch kiến sơn', tòa núi đó hiện giờ đang nằm trong phạm vi thế lực của Đại Nội Thị, ngươi bảo thiên hoàng bệ hạ hạ lệnh, nói tặng ngọn núi đó cho ta, rồi bắn tiếng với Đại Nội Thị, không đồng ý thì đánh." Tôn Anh nghi hoặc nói: "Công gia vì sao muốn một ngọn núi?" Tần Kham chậm rãi nói: "Bởi vì nó là một mỏ bạc." "Sặc, khụ khụ khụ..." Tôn Anh ho tới mặt đỏ tai hồng, hồi lâu mới ôm quyền nói: "Công gia cứ chờ, tòa núi đó từ lúc này thuộc về họ Tần." Tôn Anh ly khai, mang theo âm mưu quỷ kế của Tần Kham, cùng với sự chờ mong mãnh liệt đối với tòa núi bạc, bóng dáng giống như một hung thần không giảng đạo lý, thiên hoàng Nhật Bản rất nhanh sẽ phát hiện, tướng sĩ Thiên triều tông chủ thượng quốc phái tới bảo hộ hắn cũng không hiền lành như trong tưởng tượng của hắn, sau nửa năm hắn nhất định sễ đêm khuya nằm mộng tự tát mình mấy cái, hơn nữa sẽ lĩnh ngộ ý tứ của thành ngữ Dẫn sói vào nhà một cách sâu sắc. Tần Kham không vội, cái hắn có là thời gian, hiện tại cả đầu chỉ nghĩ tới tòa núi bạc đó. Bách tính Tầm thường hình dung người khác có tiền, bình thường sẽ nói "Trong nhà có có núi bạc", Tần Kham không ngờ mình thực sự có khả năng sẽ có một tòa núi bạc. Hạnh phúc tới quá nhanh, chỉ hy vọng Tri Nhân Thân Vương một đường nghèo tới cùng, đừng có trả hắn tiền, để hắn không có cớ nhận núi bạc, đương nhiên, hắn nếu thực sự dám trả tiền, tin rằng Tôn Anh nhất định có biện pháp khiến vị thân vương điện hạ này mất sớm, tướng ăn tuy nói khó coi một chút, nhưng tòa núi bác sáng chói lọi đó bày ra trước mặt, tướng ăn cho dù khó coi thì Tần Kham cũng đành phải chịu. Trong lòng tính toán phân phối số định mức tòa núi bạc này như thế nào, dù sao thì món tài phú này quá lớn, Tần Kham ăn một mình sẽ vỡ bụng mà chết, Chu Hậu Chiếu không tránh được là phải chia cho một nửa ồi, còn lại các các huân quý một phần, mình lưu lại hai phần, đi theo phía sau hoàng đế lặng lẽ phát tài mới là vương đạo, tương lai đào ra một tảng bạc to, lệnh cho xảo tượng đúc một cái giường bạc lớn, mình nằm trên hưởng thụ cuộc sống của nhà giàu mới nổi, ai dám mắng hắn tục tằng sẽ dùng thỏi bạc to như cái bát tô ném chết hắn, vừa trút giận vừa trả mai táng phí cho người ta luôn. Tần Kham đắm chìm trong mộng đẹp của nhà giàu mới nổi, cảm giác ngủ rất ngon. Một giấc ngủ tới khi mặt trời lên cao, khoác áo mỏng đi vào nội viện, quản gia lại vội vàng đến báo, hoàng thượng tới chơi. Tần Kham gật gật đầu, bước tới tiền đường, Chu Hậu Chiếu sớm đã thành khách quen của Tần phủ, Tần gia từ trên xuống dưới đã mất đi cảm giác kích thích thụ sủng nhược kinh với hắn rồi. Tần Kham đi được hai bước thì thấy vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của quản gia. "Làm sao vậy?" Tần Kham hỏi. "Lão gia, hôm nay hoàng thượng khí sắc không tốt lắm." Tần Kham lập tức vẻ mặt đầy lo sợ: "Có phải lại bị phu nhân đánh không?" "Cái đó thì không, chỉ là... Thứ g lão hủ bất kính, hoàng thượng đi đường liêu xiêu, hơn nữa khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt thẫn thờ, cứ như là trúng ta ý."