Chương 708: Chính Đức chọn phi (hạ)

CHƯƠNG 708: CHÍNH ĐỨC CHỌN PHI (HẠ) Một hòn đá làm dấy lên sóng lớn! Những lời nói của Tiểu hoạn quan khiến hơn một ngàn nữ tử đứng trên quảng trường phát ra tiếng kinh hô liên tiếp, cũng khiến bốn vị đại nhân chọn phi không hẹn mà cùng đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, đương nhiên, sự kinh hãi của Tần Công Gia khó tránh khỏi có cái hiềm vờ vịt, có điều lúc này cũng không ai chú ý tới hành động của hắn. Mao Trừng vẻ mặt kinh hoàng, vừa giận dữ vừa xấu hổ, sắc mặt Mã Xuân thì trắng bệch, hai chân hơi run run, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, còn Giang Bân th vẻ mặt không dám tin, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan báo tin trước mặt, hô hấp ồ ồ như trâu. Rút củi dưới đáy nồi, Tiền Ninh chơi rất hay1 Ngay cả bản thân Tần Kham cũng không thể không thừa nhận, một chiêu này chơi quá tuyệt, kinh sư không có động tĩnh gì, lại bắt tay vào từ gốc của Vương thị, bố trí cho cha nàng ta tội danh thông đồng với Bạch Liên giáo, giờ cho dù Vương thị xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, Chu Hậu Chiếu cũng không dám ngủ với nàng ta, cha là Bạch Liên giáo đồ, có quỷ mới biết khuê nữ của hắn có theo hắn hay không? Loại nữ nhân này chọn vào trong cung, không sợ nàng ta thứ vương sát giá à? Cho dù Chu Hậu Chiếu nguyện ý chết dưới hoa mẫu đơn thì văn võ cả triều có thể đáp ứng ư? Chỉ sợ sẽ người người tranh nhau nói những lời trung quân ái quốc như "Yêu nữ buông bệ hạ ra, có gì thì nhắm vào ta đây này". Thời buổi này cái nghề làm quan rất không ổn định, có thể nói là phong quang lớn nhưng phiêu lưu cũng lớn, hôm nay đài cao lầu các tả ủng hữu hộ, nói không chừng ngày mai sẽ liền bị cách chức bỏ tù chém đầu, đây là chuyện thường trong quan trường, nếu Vương Giám phạm phải tội khác thì còn có đường sống, chỉ độc có tội danh mưu phản thì sẽ bị trị tội tới cùng, mà mọi người đều biết, Bạch Liên giáo nhiều đời đều lấy tạo phản là nhiệm vụ của mình. Nữ nhi của Một quan viên tạo phản thì ai dám dưa nàng ta vào cung cho ngủ với Chu Hậu Chiếu? Càng tuyệt là, Tiền Ninh tâm tư kín đáo, để lại manh mối cho Đông Hán đi phát hiện cái gọi là "Dư nghiệt của Bạch Liên giáo", sau đó một đường tìm hiểu nguồn gốc, dẫn manh mối tới người Vương Giám, trong chuyện này hoàn toàn gạt Cẩm Y vệ sang một bên, không khiến người ta hoài nghi, giữ lại dư địa cho Tần Kham và Tiền Ninh, chuyện chuyện có bại lộ thì cũng có thể tránh xa. Không chỉ như vậy, Tiền Ninh còn thuận tay dẫn Giang Bân vào hố. Vương Giám vào tù, nữ nhi Vương thị cũng khó tránh khỏi vận mệnh vào theo, ở cái nơi không có thiên lý như chiếu ngục, chỉ cần tùy tiện dùng mấy thứ hình cụ thẩm vấn một cái. Vương thị và Giang Bân là quan hệ gì thì sẽ lập tức nổi lên mặt nước. Cha con họ Vương gặp hạn. Giang Bân có thể tách người ra được sao? Tâm niệm Tần Kham thay đổi thật nhanh, lúc này hắn mới cảm thấy Tiền Ninh đáng sợ, chuyện hôm nay hắn làm rất đẹp và dứt khoát. Nhưng nếu ngày sau hắn đối địch với mình thì sao? Dù sao mình cx chèn ép hắn suốt mười năm, hắn sao có thể không có oán khí đối với mình? Lúc này, sát khí trong lòng Tần Kham càng lúc càng thịnh. Trên Quảng trường, Mao Trừng và Mã Xuân ngơ ngác nhìn nhau, thầm thấy may mắn vì Đông Hán báo tin kịp thời, nếu thật sự để Vương thị vào cung, tương lai nàng ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, bốn người chọn phi hôm nay tuyệt đối không tránh được kết cục chín tộc bị tru. Vương thị còn một bước nữa là bước vào ngọ môn cũng nghe thấy lời nói của tiểu hoạn quan, lập tức hoa dung thất sắc, khuôn mặt khuynh thành trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thân hình run lên mấy cái, lập tức hét lên: "Không thể! Cha ta không có quan hệ gì với Bạch Liên giáo cả, đây tất là có người mưu hại, giết hại trung lương." Mao Trừng và Mã Xuân đồng loạt cười lạnh. Mật báo của Đông Hán đã đưa vào hoàng thành rồi, ngươi nói cái gì giết hại trung lương thì tin được à? Đời này đừng hòng tiến vào hoàng cung được nữa. " Người đâu, bắt Vương thị phủ Thuận Đức lại." Mao Trừng râu tóc dựng đứng, lập tức có hai gã võ sĩ cấm cung tiến lên, một trái một phải kẹp lấy Vương thị. Mao Trừng xoay người nhìn Tần Kham, cười khổ chắp tay: "Lão phu không xét kỹ, suýt nữa thì bị tặc nhân lừa phỉnh, nếu ả này ám sát bệ hạ, lão phu trăm kiếp đều là tội nhân, phụ thân của ả này có quan hệ với Bạch Liên giáo, ả ta chỉ sợ cũng không sạch sẽ, án này sẽ do Hán Vệ tiếp nhận, xin Tần Công Gia và Đới công công thẩm tra cho kỹ?" Tần Kham vội vàng gật đầu nói: "Hôm nay quả thật nguy hiểm quá, nếu không, không chỉ Mao lão đại nhân, ngay cả ta cũng phải chịu liên lụy, việc này không thể chjo qua, Hán Vệ tất sẽ thẩm tra ra kết quả." Nói xong Tần Kham lệnh cho đại hán tướng quân áp giải Vương thị vào chiếu ngục, Vương thị kinh hãi, trong cơn hoảng loạn nhìn về phía Giang Bân hét lớn: "Giang tương quân, xin cứu ta." Giang Bân vốn đang mặt cắt không còn hột máu bị tiếng hô này của Vương thị khiến cho giật thót, sắc mặt càng tái nhợt, cắn chặt răng, trong mắt Giang Bân chợt lóe vẻ tàn khốc, bước lên giơ tay tát cho Vương thị một cái ngất xỉu, Giang Bân mặt đầy hung quang lại giơ tay lên, chuẩn bị tát thêm một cái để trừ đi tai họa này, dư quang khóe mắt quét qua, thấy Mao Trừng, Mã Xuân và Tần Kham vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Giang Bân trong lòng giật mình giật thót, lập tức buông tay, mặt âm trầm khom người ôm quyền với ba người: "Không dấu gì ba vị đại nhân, phụ thân của ả này có quen biết với hạ quan, cho nên Vương thị nhận ra hạ quan, nhưng hạ quan dám thề với trời, chuyện Vương Giám thông đồng với Bạch Liên giáo hạ quan không hay biết gì cả, nếu không tất đã báo cáo lên triều đình, làm sao để mặc cho ả này trúng tuyển, đưa tới họa sát thân cho hạ quan? Tấm lòng trung thành của hạ quan có nhật nguyệt chứng giám, xin ba vị đại nhân xoi xét!" Mao Trừng vuốt râu, ôn hoà nói: "là đen hay trắng, là trung hay gian, Hán Vệ tra một cái là biết, lão phu hiện tại không có gì để nói." Tần Kham mặt hiện ra vẻ đồng tình, thở dài: "Giang tương quân sao lại quen loại người đại nghịch bất đạo như thế này? Số phận thật sự là quá sai, ta thống lĩnh thân quân thiên tử cho bệ hạ, nhưng không thể làm việc thiên tư trái pháp luật, dưới luật pháp không nhân tình có không nhân tình, Giang tương quân cứ chờ kết quả đi." Môi Giang Bân mấp máy mấy cái, tựa hồ muốn nói gì lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, suy sụp cúi đầu không nói gì. Năm mươi nữ tử nối đuôi nhau tiến vào cung Càn Thanh, xếp thành hàng chữ nhất trước mặt Chu Hậu Chiếu, mỗi người trên mặt mang theo mấy phần nét mừng, nhìn Chu Hậu Chiếu mặt không biểu tình ngồi cách đó không xa. Đời này cuối cùng cũng được thấy thiên nhan, đối với những khuê tú nhà quan lại này mà nói đã là có phúc rất lớn, càng đừng nói tới mình có cơ hội tuyệt hảo được phong phi, từ nay về sau sẽ làm rạng rỡ tổ tông. Năm mươi người này là chọn ra từ cả ngàn nữ tử, trải qua sự tuyển chọn của bốn vị sứ chọn phi, lại trải qua kiểm tra sức khoẻ vô cùng cẩn thận của nữ quan, lúc này có thể đứng trong cung Càn Thanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ được ở lại trong cung, cho dù hôm nay Chu Hậu Chiếu không lựa chọn tương lai ngày tháng còn dài, sợ chi không có cơ hội lọt vào mắt thiên tử? Một ánh mắt lưu chuyển thu ba, một nụ cười phong tình ngoái đầu nhìn lại,.. Những thủ đoạn này đều là vũ khí để họ tóm được thiên tử, từ trước lúc rời nhà đã có cha mẹ và trưởng bối trong phủ dốc lòng dạy dỗ. Cung Càn Thanh yên lặng không tiếng động, nhưng mà không khí trong điện lại có chút quái dị, vô số đạo ánh mắt hoặc quyến rũ hoặc thanh thuần hoặc hàm súc tập trung trên người Chu Hậu Chiếu, tâm tư khác nhau, mục đích lại giống nhau. Chu Hậu Chiếu Ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt vô thần chậm rãi đảo qua người chúng nữ, giống như không cam lòng, lại đảo qua một lần nữa, sau đó, sắc mặt Chu Hậu Chiếu càng lúc càng trắng. Bốn vị sứ chọn phi thức thời đứng bên cạnh đại điện, bốn người mặt lộ vẻ tươi cười, gật đầu không thôi, hiển nhiên mọi người rất có lòng tin đối với ánh mắt và thẩm mỹ của mình. Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu người khẽ run, ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Ninh Quốc Công Tần Kham lên đây." Tần Kham tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Chu Hậu Chiếu, chỉ vào chúng nữ trong điện rồi cười nói: "Bệ hạ, trải qua sự chọn lựa dốc lòng và cẩn thận của chúng thần, năm mươi vị nữ tử này chính là gái... khụ khụ, là phối ngẫu tương lai của bệ hạ, xin bệ hạ chọn đi." Chu Hậu Chiếu sắc mặt càng trắng hơn, cố nặn ra nụ cười nói: "Tần Kham ghé sát thêm một chút. Tần Kham ngẩn ra, tới gần Chu Hậu Chiếu hơn. Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên vươn tay, túm cổ áo Tần Kham, sau đó kéo mạnh, hạ thấp giọng cả giận nói: "Hơn ngàn nữ tử, ngươi lại cho ra năm mươi mặt hàng này cho trẫm à? Nhìn ả thứ tư hàng một đi, bộ dạng và cái bớt trên mặt vừa to vừa tròn, còn người đứng thứ tám hàng một nữa, mũi tẹt như bị va vào cửa ý, còn cả người xếp thứ ba hàng hai kìa, miệng nàng ta có phải là treo hai cái lạp xưởng không? Ngàn chọn vạn chọn lại chọn ra những mặt hàng này, bảo trẫm làm sao mà xuống tay được?" "Tắt đèn! Bệ hạ, tắt đèn đi là được." Câu an ủi của Tần Kham rất nhợt nhạt vô lực. Chu Hậu Chiếu bi phẫn thở dài, hốc mắt đỏ cả lên, suy yếu giương mắt quét nhìn một vòng, cuối cùng nhắm mắt tâm như nước lặng. " Trẫm những ngày gần đây đọc phật lý, tham thiền ngộ đạo, không ngờ đã khám phá hồng trần, các vị nữ thí chủ xin về đi. Tha cho trẫm, trẫm không phải là loại người trong tưởng tượng của các ngươi."