Chương 710: Hưng vong nhất thán (hạ)

CHƯƠNG 710: HƯNG VONG NHẤT THÁN (HẠ) Chu Hậu Chiếu rốt cuộc có cô phụ cơ nghiệp tổ tông hay không thì vấn đề này Tần Kham thật sự không thể trả lời. Đăng cơ mười bốn năm, Chu Hậu Chiếu làm được gì? Phần lớn thời gian là đấu tranh, phân cao thấp, va chạm với các đại thần, hơn nữa va chạm tới đầu rơi máu chảy, tình cảnh đối chọi gay gắt trên kim điện rất giống cả trăm lão nhân vây quanh một cô nhi ăn xin cơ khổ đầu đường rồi quyền đấm cước đá, ngoại nhân nhìn thấy thì oán giận vạn phần, nhưng mà cẩn thận nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân trong đó thì lại sẽ cảm thấy người đáng thương tất có chỗ đáng giận, không thể không nói Chu Hậu Chiếu này có đôi lúc thật sự rất đáng đánh, hắn hoang đường, hắn phản nghịch điên cuồng, ngay cả Tần Kham có đôi khi cũng hận tới ngứa răng, nếu không phải lo lắng bị tru chín tộc, Tần Kham đã sớm đánh hắn cả vạn lần rồi. Chu Hậu Chiếu sủng tín gian thần, nhưng không lạm sát trung thần, hắn khôi phục Tây Hán xú danh vang xa, cũng vì sủng tín Lưu Cẩn mà gián tiếp tạo ra không ít sát nghiệt, nhưng hắn có chí hướng phú quốc cường quân, gần ba mươi tuổi vẫn mang một tấm lòng son tương đối đơn thuần. Nhưng, nếu nói Chu Hậu Chiếu mười bốn năm qua tất cả đều là nét bút hỏng, không có một nét bút đẹp nào thì cũng không đúng. Từ lúc ban đầu ủng hộ tân chính của Lưu Cẩn, về sau ủng hộ Tần Kham mở cấm biển, hết lần này tới lần khác mặc giáp trụ tự mình bình định tạo phản trong nước, chống đỡ Thát tử biên trấn xâm lấn, hết lần này tới lần khác phi ngựa tiệp báo thắng lợi truyền về kinh sư, khiến đại thần trong triều muốn mắng mà không mắng được, hi lý hồ đồ bất tri bất giác đánh cho đối nội đối ngoại triều đình phong sinh thủy khởi, tinh khí thần bách chiến bách thắng của hai vị tiên đế Hồng Vũ Vĩnh Lạc ở triều Chính Đức lờ mờ có dấu hiệu sống lại và siêu việt hơn. Triều Chính Đức mười bốn năm, có công có tội, có thiện có ác, Chu Hậu Chiếu nói không tính, Tần Kham nói cũng không tính, thậm chí ngay cả Chính Đức thực lục dưới ngòi bút của sử quan cũng không tính, vấn đề này, chỉ có thể để lại cho hậu nhân bình luận, hậu nhân mới là công chính nhất, khách quan nhất, bởi vì bọn họ không tự mình kinh lịch qua những mưa gió của triều Chính Đức, cũng không tận mắt bái kiến vị hoàng đế truyền kỳ hoang đường nhưng cô độc và bất đắc dĩ này. Tần Kham vẫn luôn giúp hắn, vì vương triều người Hán khiến người ta phải bóp cổ tay ai oán này, cũng để thực hiện lời hứa của mình. Mười bốn năm qua, Tần Kham dựa lưng vào cây đại thụ. lặng lẽ từng bước thực hiện khát vọng của mình, những khát vọng này có cái đang thực hiện, có cái đang cố gắng. Chu Hậu Chiếu còn trẻ. Tần Kham cũng còn trẻ. Bọn họ đều đang ở trong tuổi hoàng kim nhất của một nam nhân, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để cẩn thận vẽ tất cả cảnh đẹp trên tờ giấy mà bọn họ muốn vẽ, nhằm lưu truyền đời sau. Tất nhiên là bút pháp thần kỳ có một không hai. Đương nhiên, có hoàng đế chẳng phân biệt được thiện ác như vậy, phía dưới cũng sẽ có thần tử vô vị chính tà như Tần Kham. " Bệ hạ có cô phụ cơ nghiệp tổ tông hay không, thần cho rằng trăm ngàn năm sau mới tìm được đáp án." Tần Kham trầm giọng nói. Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ sệt: "Trăm ngàn năm sau ư? Trẫm e là không đợi được." Yên lặng một lát, Chu Hậu Chiếu bật cười: "Ngẫm lại trăm ngàn năm sau, vô số hậu nhân đọc Chính Đức bản kỷ, có người gập sách thở dài, có người ném sách mắng to, nếu công bình một chút, có lẽ sẽ có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi trẫm, ưu khuyết điểm trong đời trãm, có thể chi phối buồn vui trăm ngàn năm sau, nghĩ lại thì cũng không tồi, mắng cũng được, khen cũng được, trẫm chung quy cũng đã thành một nắm đất vàng, một bộ xương khô, thiên hạ có thể làm gì được ta? Ha ha." Tần Kham cười nói: "Người công cao như Đường Tông Tống tổ, hậu nhân còn khó tránh khỏi có người phỉ báng, có người ca tụng, đấy là chuyện của hậu nhân, có liên quan gì tới chúng ta đâu." Chu Hậu Chiếu cười to: "Không sai, uổng cho trẫm mỗi ngày đọc Phật pháp, lại không thông suốt như ngươi." Trà trong quán ven đường rất tầm thường, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đều là nhân vật hoa quý quen với cẩm y ngọc thực, lúc này lại không thèm quan tâm nâng chén mời nhau, một ngụm uống cạn, miệng đầy mùi đắng chắt xa lại nhưng lại giống như một loại thể nghiệm nhân sinh mới, hai người nhìn nhau cười. " Tần Kham, trẫm quen ngươi cũng phải tới mười lăm năm rồi ý nhỉ?" " Mười sáu năm, bệ hạ, thần quen với bệ hạ vào năm Hoằng Trị thứ mười tám." Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ừ, mười sáu năm rồi, nghe ra thì dài nhỉ, hi lý hồ đồ liền cả nửa đời người, tử tế nghĩ lại, trẫm cảm thấy như mới quen ngươi ngày hôm qua, nhớ lúc ấy trẫm còn là đông cung Thái tử, ngày hôm đó Từ Bằng Cử dẫn trẫm cải trang ra khỏi cung du ngoạn, nói muốn cho trẫm làm quen với một vị bằng hữu rất thú vị." Tần Kham cười nói: "Ấn tượng đầu tiên của Bệ hạ đối với thần chỉ sợ không được tốt lắm, đặc biệt là sau khi đánh bài v thần thua rất nhiều tiền, khi đó bệ hạ e là hận không thể trừ thần cho thống khoái nhỉ?" Chu Hậu Chiếu cười nói: "Không sai, trẫm lúc ấy sắp phát điên rồi, trước kia ở đông cung chơi mạt trượt, bài lá, xúc xắc với đám Cốc Đại Dụng Trương Vĩnh, trẫm lần nào cũng đại sát tứ phương, những tên cẩu tài đó cho dù bài trong tay tốt hơn trẫm, cũng có ai dám thật sự thắng trẫm đâu? Chỉ có quen biết với ngươi ngày đó, ngươi không ngờ không chút khách khí khiến trẫm thua hơn một ngàn lượng bạc, nói thật, nếu không phải nể mặt Từ Bằng Cử, trẫm lúc ấy thật sự muốn sai thị vệ kéo ngươi ra ngoài chém rồi." Tần Kham lẩm bẩm nói: "Bài phẩm tức nhân phẩm, chơi bài với người có phẩm chất như bệ hạ mà không ngờ có thể sống đến bây giờ, mộ tổ của thần mấy năm nay nhất định bốc không ít khói." " Mấy năm nay, quân thần chúng ta có thể nói là dị số của lịch triều lịch đại, không phải huynh đệ bằng hữu lại hơn hẳn huynh đệ bằng hữu, chúng ta từng làm không ít chuyện xấu, mỗi lần đại thần làm trẫm khó xử, chỉ cần trao đổi một ánh mắt trên kim điện là có thể ăn ý giải vây cho nhau, chúng ta cùng nhau lừa người, cùng nhau trải qua hoạn nạn." Tần Kham cười nói: "Quân thần chúng ta mấy năm nay cũng làm không ít đại sự, bình loạn, giết tặc, mở cấm biển, chèn ép thần quyền, quyết chiến Thát Đát... Còn nhớ năm đó bệ hạ lúc đăng cơ từng hứa, tất sẽ vượt qua Đường Tông Tống Tổ, mấy năm nay, thần cảm thấy bệ hạ cách Đường Tông Tống Tổ chỉ còn một chút thôi, cũng không còn xa nữa, cũng may chúng ta còn trẻ, bệ hạ hiện giờ chưa tới ba mươi, còn có rất nhiều thời gian để uy phục tứ hải, khiến vạn bang man di tranh nhau tới triều, sáng lập một phục hưng thịnh thế huy hoàng hơn cả Hoằng Trị." Chu Hậu Chiếu cười to: "Đúng, ngươi và ta còn trẻ, cái chúng ta có là thời gian để chứng minh cho đại thần và người trong thiên hạ thấy, trẫm thích chơi, nhưng không phải là hôn quân, khi trẫm còn sống còn là được rất nhiều chuyện, có chuyện mà ngay cả lịch đại tiên đế của trẫm cũng không làm được, nhưng trẫm làm được, trẫm không thẹn với liệt tổ liệt tông! Tần Kham, ngươi hiện giờ cũng mới hơn ba mươi, chính là lúc tráng niên, sang năm trẫm định chinh phạt thảo nguyên, triệt để chinh phục, bình định, phía bắc, thu các bộ lạc Mông Cổ về Đại Minh ta, ngươi lập mấy quân công cho trẫm, trẫm cũng có cớ đẻ phong ngươi làm vương khác họ, thành vương khác họ đầu tiên sau Hồng Vũ, quân thần chúng ta sẽ ở chung cả đời." " Thần, nguyện cống hiến cuộc đời này cho bệ hạ." " Nếu có kiếp sau, ngươi đi làm hoàng đế, trẫm sẽ cống hiến cho ngươi, bù lại cho ngươi tất cả vất vả của đời này." Tần Kham kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ..." Chu Hậu Chiếu cười ha ha: "Cảm xúc bột phát, tùy tiện nói ra mà thôi." Chu Hậu Chiếu đi rồi, dưới sự vây quanh của thị vệ, như công tử trọc thế biến mất trong biển người. Tần Kham đứng trên lầu quán trà, chăm chú nhìn bóng dáng của hắn, tự dưng thấy xót xa. Nhân sinh chỉ giống như sợi bông trước gió, vui cũng lác đác, bi cũng lác đác. Trong một con ngõ nhỏ ở thành đông Kinh sư. Có một tòa hào trạch lịch sự tao nhã mà nội liễm. Tòa nhà này vốn thuộc vì một vị Lại Bộ Thị Lang phạm tội, mười năm trước trong triều tranh bị đối thủ chơi cho ngã ngựa, cả nhà bị lưu đày, tòa nhà tất nhiên cũng bị Hộ bộ mua lại. Về sau lại có một vị nhân vật thần bí mua tòa nhà này. Tòa nhà rất lớn, năm gian ba sảnh, Đông tây nam bắc bốn phía đều có viện tử, ở giữa có một thủy đường nhỏ mà tinh sảo, ven đường liễu rủ. mua hè gió mát thổi tới, khiến người ta sảng khoái. Trong thành kinh sư tấc đất tấc vàng, người có thể mua hào trạch như vậy tất nhiên là nhân vật quyền thế phú quý không bình thường. Tòa nhà đã đổi chủ nhân mới, tất nhiên cũng đổi người hầu mới, sau ngày nhân vật thần bí mua tòa nhà này, một đám quản gia, tạp dịch, hộ viện, nha hoàn, đầu bếp nữ xiêm y mới tinh vào phủ, tháo bảng hiệu, nhưng lại không treo bảng hiệu mới, tòa nhà này từ nay về sau có nhân khí. Người hầu mỗi ngày quét dọn nhà trong nhà ngoài sạch sẽ, nhưng chưa có ai từng gặp tân chủ nhân của tòa nhà này, cho đến một ngày, một vị nữ tử quần áo rực rỡ, tư sắc khuynh chầm chậm bước tới, mà quản gia hộ viện nha hoan trên dưới trong phủ đều xếp hàng nghênh đón, hàng xóm chung quanh mới biết thì ra chủ nhân của tòa nhà này chính là một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc như vậy. Nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, đi đến đâu cũng là ngọn nguồn thị phi, nữ chủ nhân của tòa nhà này cũng không ngoại lệ. Dung mạo tuyệt sắc của Nữ chủ nhân rất nhanh truyền khắp thành đông kinh sư, hấp dẫn ánh mắt của không ít hoàn khố và quyền quý trong kinh, có điều mọi người đều rất kiên nhẫn, bởi vì bọn họ chỉ biết tòa nhà này có nữ chủ nhân, chứ chưa bao giờ nhìn thấy nam chủ nhân, có thể mua một trạch viện to như vậy trong thành đông kinh sư, không phải là chuyện mà có tiền là làm được, các hoàn khố quen khi nam ép nữ chứ không phải là kẻ ngốc, trước khi chưa nắm rõ tình huống thì không ai dám vọng động. Cho đến một ngày, cuối cùng cũng xuất hiện một vị Lôi Phong sống mà mọi người trông đợi. Một vị họ phó Chỉ huy sứ họ Chu của Ngũ thành binh mã ti cùng bộ hạ thân tín uống rượu say, mọi người thổi phồng nói về nữ chủ nhân của tòa trạch viện thần bí ở thành đông này, vị phó Chỉ huy sứ họ Chu uống say quá, mặt đỏ tai hồng ra sức vỗ ngựa, nói bất kể sau lưng tòa nhà đó là ai, đêm nay thề sẽ phá cửa đoạt vị nữ chủ nhân tuyệt sắc kia cho mọi người sáng mắt. Nam nhân uống rượu say khó tránh khỏi có hành vi tìm chết, đặc biệt là nam nhân trong tay có chút quyền lực, sau khi uống say sẽ cảm thấy quyền lực của mình được phóng đại vô hạn, trạng thái thiên hạ vô địch sẽ bất tri bất giác lặng lẽ ngẩng đầu. Thế là Chu phó Chỉ huy sứ trong tiếng khen tặng của một đám bộ hạ thân tín dũng cảm bước trên con đường khi nam ép nữ. Đáng tiếc kết quả không lý tưởng cho lắm, khi đi đến trước cửa trạch viện thần bí nội phố thành đông, Chu phó chỉ huy giơ quyền đầu to như cái bát lên đập cửa, mới chỉ đập được hai ba cái đã phát giác mình bị bao vây. Đó là sự bao vây thiên y vô phùng chân chính, phía sau không tới một trượng, trong trong ngoài ngoài vây kín ba tầng, vô số nỏ cơ cung tên và cương đao nhắm vào hắn, mũi tên và mũi đao tỏa sáng lập lòe dưới ánh trăng, Chỉ huy sứ rượu tỉnh tám phần sắc mặt so với người chết còn khó coi hơn, bởi vì hắn nhìn thấy phi ngư bào quen thuộc của Cẩm Y vệ, cùng với những đôi mắt tàn nhẫn như sói đói. Ngày hôm sau, có người ở trên sông đào bảo vệ thành kinh sư phát hiện thi thể của Chu c phó hu Chỉ huy sứ, thi thể vỡ nát, vết thương vô số, hiển nhiên trước khi chết phải chịu tra tấn tàn khốc, binh mã ti và Thuận Thiên phủ kinh hãi, vội vàng phái người điều tra, khi tra tới tòa trạch viện thần bí đó, thì lại không tra tiếp được nữa, bởi vì Cẩm Y vệ tới tiếp nhận án, án này cho tới mười năm sau cũng không có kết quả cuối cùng.